Ngày hôm sau, Phong Nhan đề nghị: "Hôm qua từ Phù Đài Các trở về tôi có nghe sa di nói, dãy núi sau chùa có một rừng hoa đào vô cùng thanh tịnh, cũng là nơi du khách không được đến, hay chúng ta đến đó chụp ảnh đi?"
Đỗ Vạn Tinh bèn nói: "Dãy núi sau chùa? Du khách bị cấm? Đó chẳng phải lãnh địa riêng tư của trụ trì sao? Y mà đồng ý để chúng ta vào?"
Phong Nhan lộ ra vẻ mặt đắc ý: "Tôi hỏi rồi, Nhạc trụ trì đã chấp thuận yêu cầu này, còn hứa là sẽ thưởng trà cùng chúng ta vào giờ ngọ!" Lúc nhắc đến ba chữ "Nhạc trụ trì", Phong Nhan càng thêm kiêu ngạo, cố tình chứng tỏ với mọi người rằng ta đây rất thân thiết với Nhạc trụ trì.
Đỗ Vạn Tinh rất ngạc nhiên: "Em nói chuyện với ngài ấy khi nào nhỉ?"
Đừng bảo là Đỗ Vạn Tinh, thậm chí cả Phục Tâm Thần cũng lấy làm lạ, tựa như nghe phải tin tức giật gân lắm.
Phong Nhan vênh mặt trả lời: "Tôi vừa nói hôm nay! Nhạc trụ trì dung dị và dễ gần, khéo có khi tôi và ngài sẽ trở thành bạn tâm giao."
Phục Tâm Thần vội hỏi: "Hôm nay cậu đến gặp y?"
Phong Nhan lắc đầu: "Chưa gặp, nhưng liên lạc qua điện thoại đấy."
Nhiếp ảnh gia chêm một câu bông đùa: "Mới đây đã có danh bạ của trụ trì? Sếp Phong của chúng ta thật lợi hại! Sức quyến rũ có thừa nên đối với ai cũng dễ như trở bàn tay!"
Năm chữ "dễ như trở bàn tay" khiến nhóm Phong Nhan cười ầm lên đầy mờ ám, bầu không khí bỗng tràn lan sự ái muội không thể nói thành lời. Điều đó khiến Phục Tâm Thần càng thêm phiền muộn.
Hoa đào ở chùa nở rộ tốt tươi, đáng tiếc du khách kéo tới nườm nượp nên khó lòng cảm nhận cái đẹp một cách chậm rãi. Nhưng rừng đào sau núi lại khác biệt hoàn toàn, bởi vì thuộc chốn riêng tư nên không chào đón người ngoài, tựa như danh lam hiếm thấy trên trần gian, toát nên mỹ cảnh của sự thanh vắng.
Phong Nhan chụp xong bộ ảnh ở rừng đào nên tâm trạng rất vui. Kết thúc công tác cậu ta còn dặm nền thêm, son phấn tỉ mỉ hơn lúc làm mẫu. Chuyên viên trang điểm hiểu ý cậu ta nên bèn trêu ghẹo: "Em đủ đẹp rồi, hòa thượng thấy em sẽ động lòng đó!"
Lời này nhắm trúng tâm tư thầm kín của Phong Nhan, cậu ta cười hỏi: "Động lòng gì cơ?"
Nhân viên Tiểu Chung đang ngồi bên cạnh bèn xen vào: "Tôi nghe đồn Nhạc trụ trì đã đến tuổi kết hôn nên được đưa vào danh sách tiến hành cưỡng chế hôn nhân của Hệ thống."
"Thật à?" Phong Nhan hớn hở. "Anh nghe ai nói thế?"
Phục Tâm Thần càng thêm giật mình: "Anh cũng biết chuyện này sao?"
Tiểu Chung gãi gãi đầu, cười bảo: "Tôi chỉ biết sơ thôi. Nhưng hôm qua hỏi thử vài sa di trong chùa rằng trụ trì đã ngoài ba mươi chưa, các em đều nói phải."
"Trụ trì hơn ba mươi rồi ư?" Một nhân viên khác kinh ngạc nói. "Nhìn không giống, vẻ ngoài của trụ trì chỉ hai mươi mấy là cùng!"
Đỗ Vạn Tinh cười bảo: "Đối với người đẹp trai, khỏe mạnh, ngoài ba mươi hay hai mươi tuổi cũng chẳng có gì khác nhau."
Phong Nhan ngẫm nghĩ rồi đá xéo: "Đối với người xấu xí cũng vậy!" Cậu ta lại cười ha ha. "Trụ trì toàn thân đậm chất đàn ông, thế cũng tốt."
Tiểu Chung đãi bôi: "Tôi còn hỏi sa di, nếu trụ trì đến tuổi nhưng không xuất gia, có phải ngài muốn kết hôn hay không…"
Kể đến đây, mọi người đều tò mò nghe ngóng: "Vậy sa di kia trả lời thế nào?"
Tiểu Chung cười hì hì đáp: "Sa di tuổi còn nhỏ nên không kín miệng, em ấy nói các đời trụ trì đều kết hôn sinh con, cho nên Nhạc trụ trì sẽ kết hôn vào năm gần đây."
Phong Nhan vô cùng hứng thú với đề tài này, lại hỏi: "Vậy anh biết đối tượng của y là ai không?"
"Những chuyện đó sa di không rõ." Tiểu Chung lắc đầu, "Hẳn là chưa tìm ra? Nhạc trụ trì ngày nào cũng ở chùa, xem chừng khó tìm đối tượng lắm."
Phong Nhan bật cười khanh khách: "Nhạc trụ trì vừa đẹp trai vừa giàu có, đừng nói là ở chùa, cho dù ngài ấy ở cống thì cũng tìm được ý chung nhân."
Chuyên viên trang điểm vừa dặm phấn cho cậu ta vừa cười bảo: "Em nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ em muốn gả vào cửa Phật? Tính em chịu được sao?"
"Tính em thì thế nào? Chị nên biết em luôn yêu Phật pháp!" Phong Nhan chớp chớp mắt, "Em cảm thấy em rất thích hợp nha."
Đỗ Vạn Tinh âm thầm chế nhạo: Phong Nhan mi đang hoang tưởng à? Chưa biết bát tự tròn méo ra sao đã mạnh mồm đòi gả vào cửa Phật, anh cũng nể em lắm! Nhạc trụ trì mà coi trọng mi thì tên ông đây viết ngược luôn!
Kỳ thật chuyên viên trang điểm cũng suy nghĩ giống Đỗ Vạn Tinh, nhưng ngoài mặt nàng vẫn giả vờ ngon ngọt: "Ôi trời ơi, chẳng trách sếp Phong đọc nhiều kinh, bái nhiều thần như vậy, hóa ra muốn gả cho hòa thượng à!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!