Chương 87: (Vô Đề)

88

Luân Đôn, Anh Quốc

Trong một nhà hàng cao cấp, sang trọng, khách khứa ăn vận chỉnh tề, cụng ly mời rượu, trò chuyện khẽ khàng.

Emma cùng Sherlock trong trang phục lễ phục trang nhã, sóng đôi tiến vào, được người phục vụ dẫn đến một bàn khuất trong góc.

Cậu bé John không đi cùng.

Có vẻ nhóc con rất thích chơi với Mycroft, mà càng hiếm thấy hơn là Mycroft cũng chẳng ghét gì việc để cậu bé mềm mại này leo trèo trên đầu mình như ông hoàng nhỏ. Tình cảnh này đến cả Sherlock cũng phải xuýt xoa lắc đầu.

Thế là hai người liền thoải mái "gửi gắm" nhóc John cho người đàn ông quyền lực nhất Đế quốc Anh trông hộ.

Nhân tiện nói thêm, họ cũng đã đưa nhóc đi gặp ba vị tiểu thư hồn ma: E, Hướng Linh và Rebecca. Cả ba đều cực kỳ thích thú với John, tranh nhau làm mẹ đỡ đầu. Cuối cùng, Rebecca – với bản lĩnh vượt trội – đã giành phần thắng, trở thành mẹ đỡ đầu của cậu bé.

Dù Rebecca và Mycroft hễ gặp nhau là đấu khẩu gay gắt, trí tuệ và mưu lược ngang tài ngang sức, chẳng ai chịu nhường ai, nhưng khi đối diện với chuyện của John, hai người lại hiếm hoi tìm thấy tiếng nói chung, cùng tạm thời ngừng chiến để "chơi" với nhóc.

Emma lắc nhẹ ly rượu khai vị, khẽ nhấp một ngụm, trong lòng vui mừng cho người bạn John Watson đã tìm được hạnh phúc:"Có vẻ như John sắp cầu hôn rồi~"

Dù Mary còn nhiều bí mật, về sau sẽ kéo theo đủ loại nguy hiểm, nhưng với họ, mạo hiểm mới chính là phần thú vị nhất.

Trong cuộc sống của Emma và Sherlock, hạnh phúc luôn song hành cùng hiểm nguy. Nếu một ngày thế giới thật sự hòa bình, không còn tội phạm, e rằng mới là điều đáng sợ nhất.

"Hmm~" Sherlock cau mày, chăm chú quan sát người phụ nữ đang ngồi đối diện bạn mình, hồi lâu không nhịn được hỏi Emma:"Trong ký ức của em, kết quả cuối cùng của họ là thế nào?"

Emma thản nhiên tóm tắt:"Họ kết hôn, có con. Tuy trắc trở, nguy hiểm đầy dẫy, nhưng cuối cùng cũng ổn cả."

Sherlock không bình luận gì thêm, chỉ chăm chú dõi theo.

Ở bàn giữa nhà hàng, John đang hồi hộp hít thở sâu. Khi Mary ngồi xuống, anh liền chân thành thổ lộ những lời cầu hôn đã chuẩn bị từ lâu.

Ngay lúc đó, Sherlock bất chợt đứng lên, khóe môi nhếch cười tinh nghịch, định bước tới…

"Này này! Có ai làm bạn thân như anh không? Ít nhất cũng phải đợi người ta cầu hôn xong đã chứ!" Emma vội kéo áo Sherlock lại.

Anh vừa vô tội vừa lý lẽ hùng hồn:"Emma, thả anh ra! Đây chính là thời khắc hoàn hảo để xuất hiện – vừa ấn tượng mạnh, lại vừa có kịch tính. Em không thấy thú vị sao? Người bạn chết đi sống lại, xuất hiện đúng lúc cầu hôn, một khoảnh khắc kỳ diệu khiến mọi người đầy bất ngờ…"

Emma đen mặt. Hóa ra anh còn tính toán kỹ càng mới chọn thời điểm "xuất hiện" này? Quả thật Sherlock rất biết cách tự chuốc họa.

Cô cảm thấy John chỉ có thể giận dữ, tuyệt đối không có nổi chút "bất ngờ vui mừng" nào cả.

"Chúng ta vốn đã sắp bị John đánh cho một trận rồi. Nếu lại phá hỏng cả màn cầu hôn, người ngoài không biết còn tưởng hai người có mối thù truyền kiếp ấy chứ." Emma nghiêm nghị nói, rồi hất cằm: "Ngồi xuống. Đợi John cầu hôn xong mới được qua."

Sherlock đành ngồi lại, miễn cưỡng chịu thua. Anh cũng chẳng muốn chưa kịp đoàn tụ với bạn thân đã "chết" dưới miệng lưỡi sắc bén của Emma.

Khi Mary vừa rơi nước mắt vì hạnh phúc và gật đầu đồng ý, Emma mới khoác tay Sherlock tiến tới.

Đôi tình nhân vừa cầu hôn thành công còn đang ôm nhau, quay đầu lại thì thấy hai khuôn mặt quen thuộc ở ngay bên cạnh, sững sờ.

John bực bội ngẩng đầu nhìn xem kẻ nào vô duyên. Vừa nhìn thấy, anh lập tức chết trân.

"John, lâu rồi không gặp." Emma mỉm cười chào, thấy vẻ mặt anh liền vội vàng dịu giọng, hy vọng John sẽ chuyển hết lửa giận sang Sherlock.

"A, chúc mừng nhé, màn cầu hôn thuận lợi thật. Tóm lại thì… bọn tôi chưa chết. Gặp lại bạn cũ, cậu bất ngờ không? Ồ, trông cậu chẳng vui mấy nhỉ… Được rồi, tôi biết khó chấp nhận, nhưng tôi thấy thú vị mà." Sherlock cười hờ hững.

Gương mặt John sa sầm, cố nén giận. Mary thì ngỡ ngàng, xác nhận lại danh tính hai người.

Sherlock hơi căng thẳng, thấy phản ứng của John chẳng giống như tính toán. Anh dịu giọng:"Được rồi, tôi biết phải xin lỗi cậu trước. Nhưng cậu hiểu mà, tôi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!