Chương 40: (Vô Đề)

41

Người của Scotland Yard chắc cũng đã quen với việc thấy Emma và Sherlock có mặt tại hiện trường. Vừa nhìn thấy hai người, sắc mặt họ chẳng thể nói là vui, nhưng cũng chẳng đến mức khó chịu. Tóm lại là gượng gạo.

Họ mở cửa phòng vệ sinh ra, rồi lập tức cả đội pháp y sững sờ…May mà vẫn rất chuyên nghiệp, pháp y tiến hành kiểm tra sơ bộ tử thi. Nhưng do thời gian tử vong đã quá lâu, mức độ phân hủy cực kỳ nặng, nên nguyên nhân cái chết phải chờ phòng thí nghiệm mới có thể đưa ra kết luận. Sau khi dọn dẹp thi thể rữa nát trong nhà vệ sinh, họ lập tức cho vào túi và chuyển đi.

"Emma, cổ họng em sao thế?" Lestrade quan tâm hỏi.

Greg à, cô ấy là bị nữ quỷ bóp cổ đó~

Emma không thể trả lời, một là không nói ra được, hai là cũng chẳng biết phải giải thích chuyện ma quỷ thế nào, đành đưa mắt nhìn Sherlock.

"Trong đường hầm ngầm còn một cái xác nữa." Sherlock hoàn toàn lờ đi câu hỏi của Lestrade, mở miệng nói.

Trong lúc chờ cảnh sát đến, Sherlock đã đưa cô xuống đường hầm một lần. Mao Thanh làm việc quả thực rất nhanh, chưa đến mười phút mà trận pháp đã được giải quyết xong. Sherlock thì dẫn Emma vòng vèo, cuối cùng vào đến một hầm trú ẩn khô ráo. Trong góc khuất lại phát hiện thêm một túi nhựa, cũng bị bịt kín, không hề bốc mùi, nhưng bên trong thì cũng ghê tởm không kém.

"Cái gì? Còn xác nữa sao? Của ai?" Lestrade kinh ngạc.

"Có lẽ là của Tyler Esther. Tình trạng cũng giống thi thể kia, phân hủy nặng. Mau đi đi, đừng làm phiền tôi suy nghĩ." Sherlock nói, hai tay chắp lại, ánh mắt chăm chú, rõ ràng đang vận hành hàng loạt suy luận phức tạp trong đầu.

"Được, được, anh cứ từ từ nghĩ… Chúng tôi đi!" Lestrade lại dẫn đội đi tìm cái xác khác.

Emma nhìn Sherlock đang chìm trong suy tưởng, chẳng hiểu sao lại không thể rời mắt. Không phải lần đầu cô thấy dáng vẻ tập trung của anh – nghiêm túc, sắc bén, ánh mắt tuy vô định nhưng khí thế cực kỳ mạnh. Emma vốn đã quá quen thuộc, nhưng lần nào nhìn cũng thấy tim mình nhồn nhột, dường như hình ảnh ấy chạm đúng vào điểm yếu mềm của cô.

Anh thì nhìn thế giới, còn tôi thì chỉ nhìn anh.

Cô cứ thế ngây ngẩn ngắm anh, xung quanh bao nhiêu nhân viên điều tra đi qua đi lại, nhưng dường như giữa hai người là một khoảng không riêng, chẳng bị bất cứ thứ gì làm gián đoạn.

Đột nhiên, Sherlock hỏi:"Cô đang nhìn cái gì vậy?"

Hự~! Tim Emma như muốn nhảy ra ngoài.

Cô giật mình mới nhận ra Sherlock không biết từ lúc nào đã bỏ tay khỏi cằm, quay sang nhìn cô chăm chú, không rõ đã nhìn bao lâu rồi.

Bị bắt quả tang đang ngắm trộm – phải làm sao bây giờ?

Mặt Emma lập tức đỏ bừng, cuống quýt vẫy tay, ra hiệu là mình chẳng nhìn gì cả, chỉ ngẩn người thôi.

"Ừm… Chúng ta đi thôi, ở đây không còn manh mối nữa." Sherlock không tỏ rõ thái độ, hiển nhiên đã nhìn thấu sự chối cãi vụng về của cô, nhưng không tiếp tục truy hỏi, chỉ xoay người bước đi.

Anh dẫn cô theo đường hầm ngầm, đi ngang qua hiện trường pháp y vẫn đang bận rộn, nhưng chọn hướng khác hẳn. Rõ ràng anh không định về nhà, mà là tin rằng còn nơi nào đó có thể tìm thấy manh mối.

Sherlock có vẻ chưa từng đi lối này. Mỗi lần gặp ngã rẽ, anh đều quan sát kỹ rồi mới quyết định. Cuối cùng, anh dẫn cô ra khỏi một cửa hầm.

Đây là…

"Trung tâm truyền hình BBC, một trong các lối thoát của đường hầm." Sherlock nói.

Bọn họ đi ra ngay tại bãi đỗ xe ngoài trời, cửa hầm ngụy trang khéo léo ngay cạnh một trụ cứu hỏa. Nơi này thuộc khuôn viên đài truyền hình, không cần qua chốt bảo vệ, nhưng cũng chưa vào đến khu vực trọng yếu. Ngẩng đầu đã thấy tòa nhà còn le lói ánh đèn. Ban đêm ở đây vẫn chưa hoàn toàn tĩnh lặng, khiến người ta không khỏi cảm thán, nghề truyền hình thực sự vất vả, làm việc ngày đêm không ngừng.

Sảnh tầng một có hai bảo vệ trực. Muốn vào thang máy phải đi qua một cánh cửa an ninh, còn đi cầu thang thì cũng phải quẹt thẻ mới mở được cửa chống cháy.

Emma liếc tòa nhà, dùng ánh mắt ra hiệu – Anh định lẻn vào à?

Sherlock khẽ gật đầu.

Tuy Emma không biết vụ án mạng bốn năm trước liên quan gì đến việc đột nhập tòa nhà này, nhưng bản năng mách bảo cô chẳng cần do dự, lập tức suy nghĩ xem cách nào để vào được.

Trên người cô có vài món đồ E giao cho để phòng thân: dao găm và USB ngụy trang thành vòng cổ, cùng bộ dụng cụ nhỏ để mở khóa và giải mã. Nhưng dây đeo, thừng hay dù thì không thể mang theo bên mình, chỉ có trong cốp xe, giờ quay lại lấy thì không kịp. Nghĩa là chỉ còn một cách: đi thẳng từ cửa chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!