Chương 38: (Vô Đề)

39

Khi Emma mở mắt ra, cô vẫn còn chưa kịp phản ứng. Chẳng phải là mình đã chết rồi sao?

Cô mơ hồ nhìn gương mặt ngay sát bên, ánh sáng quá tối khiến không thấy rõ ràng. Emma cảm nhận được từng luồng không khí từ môi đi qua khí quản rồi tràn vào phổi mình. Ngay sau đó, một đôi bàn tay mạnh mẽ liên tục ép lên ngực cô, đau đến mức như xương sườn sắp gãy.

Người kia trông cực kỳ khẩn trương, nhiệt khí nóng hổi cùng mồ hôi ẩm ướt từ cơ thể anh ta truyền sang khiến cô càng thêm choáng váng. Anh ta mải tập trung đến mức hoàn toàn không phát hiện cô đã tỉnh.

Emma hơi ngẩn ngơ…"... Sherlock?" Cô muốn mở miệng, nhưng phát ra chỉ là một luồng hơi khàn khàn yếu ớt. Mỗi khi cô hơi động đậy, cổ họng đau rát như bị cọ xát. Thậm chí chỉ cần hít thở, vết thương cũng bỏng rát, còn phát ra âm thanh khò khè khó chịu.

Trước mắt cô vẫn còn mờ mịt, xung quanh lại tối đen, rõ ràng vẫn chưa rời khỏi khu trung tâm thương mại bị ma ám. Có lẽ cô mới ngất đi không lâu, trời hãy còn xa mới sáng.

"Cô tốt nhất đừng cố nói chuyện." Người kia dừng động tác, rồi bằng giọng nói quen thuộc, anh ta thản nhiên giải thích: "Bị bóp cổ dẫn đến sưng phù ở cổ họng và thanh quản. Vài ngày tới giọng của cô sẽ rất khàn, thậm chí có lúc không phát ra âm. Khi hô hấp sẽ gây ma sát ở vết thương, đau rát như bỏng. Ăn uống nuốt vào cũng sẽ rất khó khăn…"

Đầu Emma ong ong, chẳng lọt được chữ nào vào đầu. Cô chỉ đưa tay nắm lấy cằm người trước mặt, kéo lại gần… mà anh ta cũng ngoan ngoãn không hề chống cự.

Đó thật sự là Sherlock sao? Chẳng lẽ những gì cô thấy trước đó không phải ảo giác?

Ngài Sherlock Holmes thật sự đã lo lắng, hoảng sợ mà gọi tên cô, rồi còn làm hô hấp nhân tạo cùng ép tim cứu sống cô sao?

Khoan đã…Mình thật sự chưa chết ư?

Emma đưa tay, thình lình véo mạnh vào cánh tay anh ta.

"…" Thám tử tóc xoăn hơi giật mình, cúi xuống nhìn bàn tay Emma đang bấu lấy cánh tay mình. Cơ bắp rèn luyện bấy lâu vốn rất rắn chắc, nhưng lực tay cô mạnh đến mức không chỉ véo chặt mà còn vặn xoay nửa vòng… đau đến ê ẩm.

Âm điệu của anh ta vẫn thản nhiên:"Cô không nằm mơ, cũng không chết. Ngoài di chứng ở cổ họng, chỗ khác đều bình thường. Thậm chí sức lực của cô vẫn mạnh mẽ đến khó tin. Điều này chứng minh tình trạng của cô không tệ… Con ma nữ đó tên là Taylor Esther. Bốn năm trước, cô ta cùng bạn trai từng đến ăn tại một nhà hàng trong trung tâm thương mại này. Nơi đó lúc mới mở là tiệm bít tết, nay đã thành nhà hàng Pháp. Tôi đã kiểm tra báo cáo mất tích bốn năm trước:

gia đình cô ta báo cảnh sát sau ba ngày, nhưng không tìm được người cũng chẳng tìm thấy xác. Cô ta…"

Emma vẫn ngây ngẩn, chẳng tập trung được vào mớ lý luận dài dòng kia. Trải qua cận kề cái chết, đầu óc cô vẫn chưa hoàn hồn. Người này lại vừa tỉnh dậy đã thao thao giảng giải, cô nào nghe lọt?

Thật ra chẳng nghe được câu nào cả.

Có lẽ do cú sốc quá lớn, tâm trí cô vẫn tê dại, chỉ có thể để mặc Sherlock đỡ ngồi dậy, thất thần nhìn quanh quảng trường nơi cô gặp hồn ma. Vậy là… cô thật sự đã được cứu rồi.

Cảm giác trong lòng rối bời đến mức không sao nói rõ.

Cô vốn nghĩ mình chắc chắn chết. Đối thủ là oán hồn, dù Sherlock lợi hại đến đâu ở thế giới con người, trước thế lực siêu nhiên kia anh ta cũng chẳng làm gì được. Khi giọng nói – thứ "vũ khí" duy nhất của cô – bị phong tỏa, tất cả trở nên vô lực.

Vậy ánh sáng bùng lên lúc đó là gì?

Emma chưa kịp nghĩ nhiều. Cô ngẩng lên, thấy chiếc cằm của Sherlock chỉ cách mũi mình chưa đầy hai mươi phân. Hơi thở ấm nóng từ anh ta phả lên trán cô, còn nhịp tim thình thịch như cuồng phong bên tai – chẳng biết là của ai nữa.

Đột nhiên, Emma ôm chầm lấy Sherlock. Vì quá gấp gáp và mạnh mẽ, cô bất ngờ đẩy ngã anh xuống đất. Nhưng cô chẳng bận tâm, chỉ siết chặt lấy áo anh, chôn đầu thật sâu vào lồng ngực ấm nóng kia.

Nước mắt trào ra, làm ướt đẫm áo sơ mi lụa sang trọng của anh. Nhưng nước mắt vẫn ào ào tuôn mãi không ngừng. Toàn thân cô run rẩy, bàn tay lại ghì chặt lấy áo anh, vò nát đến mức như biến thành giẻ rách, thậm chí sắp xé toạc.

Trong tiếng nấc khàn khàn, khóe môi cô lại nhếch lên, bật ra nụ cười.

Nếu ai nhìn thấy cảnh này, hẳn sẽ thấy thật buồn cười – một người vừa khóc vừa cười, gương mặt méo mó kỳ quặc.

"…" Sherlock khựng lại. Lưng anh đập xuống nền đất lạnh buốt, đau nhói, nhưng thứ khiến anh chú ý hơn chính là người phụ nữ đang vùi trong ngực mình. Bình tĩnh, lý trí như anh, lúc này cũng lúng túng không biết đặt tay đâu. Cuối cùng, anh hơi vụng về ôm lấy cơ thể lạnh lẽo run rẩy ấy, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cô.

Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Emma dần dần lắng xuống.

Nhưng vì vừa khóc dữ dội, cô lại liên tục nấc nghẹn. Mỗi lần nấc, cổ họng nhói buốt một lần, khổ sở không chịu nổi.

Đôi mắt đỏ hoe, ươn ướt khiến cô trông thật đáng thương. Emma bối rối liếc xuống chiếc sơ mi đắt tiền đã bị mình vò nát, rồi lúng túng buông tay. Nhân tiện, cô còn nghĩ ngớ ngẩn: biết đâu nhiệt và độ ẩm có thể làm phẳng nếp nhăn như bàn ủi…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!