Chương 35: (Vô Đề)

36

"Nếu anh còn lái xe kiểu này nữa, tôi sẽ cân nhắc xuống xe gọi taxi đấy." – Thám tử tóc xoăn mặt không chút biểu cảm nói.— Anh ta tuyệt đối không muốn chết một cách vô nghĩa như thế.

"Ồ~ xin lỗi." Emma lập tức thu ánh mắt về, chuyên tâm nhìn đường.

Nói mới nhớ, Watson đâu rồi nhỉ? Từ khi Watson xuất hiện, Emma đã thoát khỏi vị trí tài xế, nhưng hôm nay anh ta lại không có ở đây, hình như là đi phỏng vấn xin việc hay đi siêu thị mua đồ gì đó.

Emma do dự một chút rồi vẫn không nhịn được mà hỏi:"Anh không muốn biết sao? Tôi chẳng có gì phải giấu cả, bây giờ nói cũng được, anh muốn tôi nói gì thì tôi sẽ nói hết~"

Cô nàng thật quá mức thẳng thắn, đến mức suýt tự cảm động bởi sự thành thật của mình.

Nhưng tình huống thực tế lại có chút bất lực: cô đã chuẩn bị sẵn sàng để nói, nhưng anh thì lại không muốn nghe.

— Nghe tôi nói, nghe tôi nói, nghe tôi nói~— Tôi không nghe, không nghe, không nghe~

Cứ như đang đóng phim tình cảm sướt mướt vậy.

"Không, tôi không muốn biết… chuyện đó thật sự quá nhàm chán." Sherlock vẫn lạnh mặt đáp:"Nếu cô nói hết toàn bộ đầu đuôi của những vụ án hấp dẫn mà tôi sắp gặp, thì tôi có thể chết ngay bây giờ rồi!"

À, thì ra là như vậy. Anh sợ bị cô tiết lộ trước, khiến mình mất đi những món đồ chơi trí tuệ đầy k*ch th*ch.

Xem ra anh chàng tóc xoăn này chính là hội viên danh dự của "Liên minh chống spoiler đến chết"!

Nhưng càng nghe anh nói như thế, Emma lại càng nảy sinh cái ý muốn spoil cho bằng được.

Trời ạ, đúng là bản tính nghịch ngợm trỗi dậy rồi~

"Khoan đã… hừm~ tôi hiểu rồi, lúc nãy anh quan sát vẻ mặt của tôi, thấy tôi không có ấn tượng gì với trung tâm thương mại này, mới để tôi lái xe đúng không? Nếu không thì anh vốn không định cho tôi đi cùng?" Emma bừng tỉnh. Thảo nào anh ta thử thăm dò cô trước, xem những vụ án cô biết có xảy ra ở nơi họ sắp đến hay không. Nếu không, cô sẽ chẳng thể tiết lộ gì, thế nên anh mới chịu dẫn cô theo chơi.

Âm mưu quá thâm sâu rồi~

"Hừm, đúng vậy. Nếu nơi đó nằm trong danh sách những vụ án cô đã biết, thì tôi phải tránh xa cô ra." Sherlock thẳng thắn thừa nhận, coi Emma như một bãi mìn di động.

"Quá đáng thật… Thế nghĩa là những vụ tiếp theo mà tôi biết trước, anh sẽ không cho tôi tham gia nữa đúng không?" Emma trừng mắt tức giận.

Cô quả thực không nghĩ sai. Biết anh chỉ là một nhân vật trong phim, anh cũng chẳng bận tâm lắm. Điều duy nhất anh muốn làm là né tránh "bảng spoiler sống" này, không muốn bị tiết lộ trước nội dung.

Chết tiệt, vậy chẳng phải là bị ghét bỏ rồi sao~Đúng là đáng giận muốn lật bàn!

Sherlock hơi gật đầu, coi như khẳng định.

Anh khó khăn lắm mới có lại chút niềm vui, theo như lời cô thì vẫn còn rất nhiều vụ án phía trước. Ban đầu, việc cô có thể giao tiếp với hồn ma đã khiến quá trình phá án dễ dàng hơn rất nhiều, độ kịch tính giảm mạnh. Giờ lại còn ghê gớm hơn: chẳng cần động não, cô đã biết tất cả…

Điều đó khiến anh suýt nữa muốn ép hỏi cho ra hết!

Ánh mắt Sherlock lóe lên tia nguy hiểm.

"Thôi được thôi… không cho tôi chơi thì tôi tìm cái khác mà chơi. Anh thật sự không muốn biết sao? Có khi còn cứu được không ít mạng người sắp chết đấy." Emma thờ ơ nói.

Anh không muốn nghe, thì cô cũng không thể ép buộc được. Thôi, coi như chưa từng xảy ra đi~

Bản thân cô không đủ năng lực cũng chẳng có tâm sức để cứu hết những người sắp chết. Trên thế giới, mỗi giây mỗi phút đều có người ra đi, cô không thấy mình phải gánh trách nhiệm đó, càng không muốn trói buộc bởi đạo đức.

Nhưng, không biết có phải cô lỡ lời hay không.

Sherlock liếc cô một cái, nói nhanh và khó chịu:"Sống chết của họ thì liên quan gì đến tôi? Trong bệnh viện, từng phút từng giây đều có người chết, thế thì cũng liên quan đến tôi chắc? Tôi không phải anh hùng, tôi chỉ là một kẻ có trí tuệ cao nhưng tính cách phản xã hội. Tôi không quan tâm phải cứu ai, cũng chẳng cần người khác tôn sùng. Tôi chỉ cần những vụ án hồi hộp, gây nghiện, khiến tôi chìm đắm để phá giải là đủ rồi."

Emma nghe xong sững lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!