28
Bà Hudson kinh ngạc bước tới:
"Trời ơi! Emma… Sherlock… hai người đây là sao vậy?"
Dây trói trên người Emma cuối cùng cũng được tháo bỏ, cả bịt mắt và băng dính cũng được gỡ ra. Có thể nhìn lại ánh sáng, cô gần như xúc động muốn khóc. Cả cái băng dính niêm phong "vũ khí lợi hại" của cô nữa…Nợ này nhớ đấy! Hừ!
Ánh sáng chói mắt làm Emma, vốn đã ở trong bóng tối quá lâu, nhất thời chưa quen. Một lúc sau, cô mở mắt nhìn quanh. Hình như đây là phòng ngủ của Sherlock, còn cô thì đang nằm trên giường anh ta. Sherlock đứng cạnh cửa sổ, ngược sáng nên cô không nhìn rõ được nét mặt.
Bà Hudson đau lòng xem vết hằn trên người cô:
"Cô bé Emma tội nghiệp, trên người đầy vết bầm, lại còn trầy xước nữa. Sherlock, cậu thật là chẳng biết chừng mực gì cả."
"……" Emma nghẹn lời. Chừng mực… cách dùng từ này thật vi diệu. Bà Hudson, cháu có thể phỏng vấn cô một chút không, cô thường đọc loại sách gì vậy? Chẳng lẽ là mấy cuốn sách tranh người lớn đầy màu sắc?
"Bà Hudson, mang chút đồ ăn tới." Sherlock đi tới bên giường, ra lệnh.
"Ồ, Sherlock, bác là chủ nhà chứ không phải quản gia của cậu." Bà Hudson vừa than phiền vừa đi ra ngoài. "Thôi, nể tình Emma, tạm thời không so đo với cậu. Emma, cháu muốn ăn gì nào?"
"Cháu không sao, gì cũng được ạ." Emma cố gắng ngồi dậy, nhưng do bị trói mấy tiếng liền, máu không lưu thông, toàn thân tê mỏi, lại khát khô cổ họng, giọng cũng khàn khàn.
Emma, cái cảm giác này đúng là dễ gay hiểu lầm…
"Emma, giọng cháu đã khàn rồi, mau uống thêm nước đi. Ở đầu giường có nước đấy, Sherlock, cậu phải có trách nhiệm đút cho cô bé đó nha~" Bà Hudson nháy mắt, cười mập mờ rồi rời đi.
Có lẽ bà cảm thấy mình hơi áy náy với cô chăng…
Sherlock liếc Emma, cuối cùng cũng cầm lấy ly nước trên bàn. Emma nghiêm túc chờ xem anh định "cho uống" kiểu gì, nhưng anh lại nhìn cô, hơi cau mày. Cô cũng nhướng mày đáp lại.
Gì chứ, chẳng phải định cho cô uống nước sao? Hiếm lắm mới có cơ hội đường hoàng sai khiến vị thám tử lừng danh này, cô mới không ngại ngùng đâu. Cô xứng đáng được hưởng điều đó, đúng không? Không nhìn lại xem vì cứu cái ông thích lao đầu vào nguy hiểm này, cô đã khổ sở cả đêm: nào là chui cống, chui ống thông gió, rồi bị chơi trò trói buộc… Ôi, thật xấu hổ. Giờ đến lượt cô được chăm sóc rồi.
Này Sherlock, anh đứng bất động vậy là có ý gì?
"Ngài có biết "cho uống nước" nghĩa là gì không? Làm ơn đỡ tôi một chút, rồi đưa ly nước lại đây. Tôi tạm thời chưa tự ngồi dậy nổi đâu." Emma bực bội nói.
"Rõ ràng, chuyện này khó gì với tôi." Sherlock đáp.
Nhưng trái ngược với lời nói, vị thám tử quý tộc ấy lại vô cùng vụng về trong việc… cho người khác uống nước.
Anh lóng ngóng đỡ cô ngồi dậy, đưa ly nước lên môi. Ban đầu Emma uống được vài ngụm, khá ổn. Nhưng rồi—
Ào—— gần nửa ly nước đổ thẳng xuống ngực Emma.
Trời đất ơi! Áo và chăn đều ướt nhẹp. Cảm giác ẩm ướt khó chịu kinh khủng. May mà là nước nguội, chứ nếu nước nóng thì tiêu đời rồi.
Emma nhìn anh bằng ánh mắt "anh đúng là đồ ngốc" rồi mắng:
"Tôi muốn uống nước, chứ không phải quần áo tôi cần uống."
"Ồ~" Sherlock tỏ vẻ ngạc nhiên. "Tôi không hiểu sao cô chỉ uống hai ngụm rồi dừng."
"Rõ ràng, thưa ngài, vì tôi chỉ muốn uống hai ngụm." Emma trừng mắt, dùng chính câu cửa miệng của anh để mỉa mai.
Cô cúi nhìn chiếc áo ướt dính sát vào người, lớp áo lót bên trong lờ mờ lộ ra, đường cong hiện rõ…Mặt Emma lập tức đỏ bừng.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra điều lạ: với năng lực quan sát siêu phàm của Sherlock, sao anh không nhìn ra ngay từ đầu cô chỉ muốn uống hai ngụm? Chẳng lẽ… cố ý? Nhưng mục đích là gì? Chẳng lẽ muốn lợi dụng việc áo cô bị ướt để chiếm tiện nghi?
Cô không tin anh là kiểu người đó, nhưng càng nghĩ càng thấy nghi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!