27
E và Rebecca bàn bạc một chút, quyết định đi quanh quẩn xem có ai đi ngang qua không. Nếu gây ra tiếng động, biết đâu còn có một tia hy vọng.
Trong căn phòng chỉ còn lại Emma và Holmes.
Emma bỗng cảm thấy sau lưng, chỗ eo ngứa ngứa, giống như có ai đang cù nhẹ. May mắn là chỗ đó của cô không nhạy cảm lắm, nếu không chắc đã cười toáng lên rồi… Nhưng cũng thật kỳ quái.
Anh tóc xoăn, anh đang làm cái gì vậy?
Trước mắt tối đen, cả người lại không thể cử động, toàn bộ sự chú ý của Emma đều tập trung vào chỗ eo ấy. Cô cảm nhận được vị thám tử kiên trì dùng những ngón tay thon dài của mình… chạm chạm, gõ gõ, cào nhẹ trên lưng cô. Thỉnh thoảng dừng lại, rồi lại tiếp tục…
Cảm giác thật khó mà bỏ qua.
Những ngón tay bị hóa chất ăn mòn trở nên thô ráp, chạm vào làn da mềm mịn của cô, khiến nổi hết cả da gà. Emma gần như có thể tưởng tượng cảnh anh cầm ống nghiệm và cốc thủy tinh, khóe môi nhếch lên cười nhạt.
Má cô bỗng nóng bừng.
Tất nhiên Emma biết Sherlock Holmes không đến mức rảnh rỗi giữa nguy hiểm lại đi chọc ghẹo cô. Chuyện này chắc chắn là tín hiệu gì đó — giống như mật mã Morse chẳng hạn?
Emma cũng là người từng xem vô số phim kinh dị, trinh thám, biết rõ có kỹ thuật này.
Nhưng mà…
Cô chưa bao giờ học thuộc bảng Morse cả! Xem phim thì thấy thú vị, chứ mấy ai rảnh mà học để dùng trong đời thực đâu?
Cho dù có học thì lâu không dùng cũng quên. Emma vốn lười, nên chẳng bao giờ học qua. Dù sao "đời thực" của cô không giống "đời thực" lúc nào cũng gặp chuyện của anh tóc xoăn này. Nhưng sau mấy ngày trải nghiệm xuyên không, cô nghĩ mình nên học thêm vài kỹ năng.
Chỉ tiếc là bây giờ thì muộn rồi.
Emma nghiêng đầu, thử nhúc nhích ngón tay đáp lại.
Cô chỉ nhớ được một câu duy nhất có thể gõ bằng Morse, lấy từ một bộ phim nhìn thì tưởng trinh thám, thực chất lại là phim tình cảm nghệ thuật. Trong đó, câu này được dùng làm mật mã, di chúc, mực tàng hình… lặp đi lặp lại để đẩy tình tiết và tình cảm nhân vật.
Emma nhớ mơ hồ nên thử gõ:
· · —— i· —— ·· ·—— ·· ·— — ·· —— —— —— love·—— · ·—— · ·—— you
Ngón tay vừa gõ xong, tim cô đập loạn lên.
Trời ạ, cô đâu có định tỏ tình!
Cô chỉ muốn nói với anh tóc xoăn rằng: ngoài câu này ra thì cô chẳng biết gì hết.
Nên đừng phí công gõ Morse nữa, nghĩ cách khác thì hơn. Thậm chí chữ "I do not know" cô còn chẳng ghép nổi.
Holmes sau khi nhận được tín hiệu, dường như hiểu ý, liền dừng lại.
Không gian lại chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt và tiếng thở dồn dập của hai người.
"Bên ngoài không có ai đi ngang, đừng hy vọng nữa, chỉ còn cách này thôi…" Hai hồn ma quay về, ngập ngừng một chút, rồi E nói: "Bên tay trái cô, cách khoảng năm mét có đống đồ lặt vặt, trong đó có một cái xẻng sắt. Hai người thử di chuyển qua đó, rồi chúng tôi chỉ dẫn cách cắt dây."
Năm mét — lý thuyết thì không xa.
Nhưng với hai người bị trói chặt cùng nhau thì lại là thử thách.
Chưa kể…
Chỉ cần họ cử động, dây lập tức siết chặt vào da thịt đau buốt. Cách trói này quá phức tạp, hai người lại buộc liền nhau, động một bên thì cả bên kia cũng chịu. Emma nghĩ chắc Sherlock cũng đau chẳng kém.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!