26
"Cô chắc bên trong không có gì bẩn chứ?" Emma hỏi. Cái "bẩn" mà cô nói, tất nhiên không phải ma quỷ gì hết, mà là chuột, gián hay mấy thứ ghê rợn trong cống rãnh.
E mỉm cười như kiểu đã cố hết sức:"Hệ thống an ninh của sở cảnh sát nghiêm ngặt lắm, muốn phá trong thời gian ngắn là bất khả thi. Tôi kiểm tra cả buổi rồi, chỉ có đường cống ngầm là không bị giám sát, chỉ cần giải mã vài lớp mật mã là vào được."
Haizz… lần này anh chàng tóc xoăn bắt cô hy sinh lớn thật. Cô nhất định phải nghĩ xem nên đòi bao nhiêu tiền bồi thường tinh thần mới xứng đáng. Dù sao thì anh chàng nhà giàu kia cũng nhiều tiền, cô chẳng việc gì phải khách khí cả.
Dưới sự hướng dẫn của E, Emma nhấc nắp cống bên đường rồi bám thang sắt trèo xuống dưới. Đường cống này nhìn qua vẫn có người bảo trì, không quá bẩn, còn nằm trong giới hạn chịu đựng của cô. Cô men theo hành lang dài nước thải chảy qua, rồi lại trèo lên một cái thang sắt hẹp khác.
Khoan đã… đây chẳng phải xâm nhập sở cảnh sát sao? Nghe có vẻ phạm pháp thật rồi!
Emma chợt nhận ra điều đó thì E đã ra hiệu cho cô biết bên trên không có người, có thể mở nắp chui lên.
Trời ạ, cô vốn chỉ muốn làm một công dân ngoan ngoãn tuân thủ pháp luật thôi mà! Thế nhưng E, cô gái kia, cả anh chàng tóc xoăn cùng cái nhóm lừa đảo kia lại coi sở cảnh sát như sân sau nhà mình, khiến cô cũng ngộ nhận rằng mình có thể ra vào tự do.
Khổ thật, nói nhiều chỉ thấy buồn rơi nước mắt…
May mà trước đó cô đã báo cho thanh tra Lestrade và cả Mycroft – tay công chức của chính phủ Anh. Đúng là cô quá thông minh!
Emma đẩy nắp chui lên. Bên trên là giếng trời ở sân trong sở cảnh sát. Nhưng muốn từ sân vào tòa nhà thì còn phải vượt qua một lớp khóa điện tử.
"Ở đây có camera giám sát, cô phải đi theo bước chân tôi." E dẫn đường phía trước. Emma bám theo, men theo những điểm mù của camera. Rồi dùng thiết bị giải mã mở khóa điện tử, tiến vào bên trong sở cảnh sát.
Ban đêm, số cảnh sát trực chỉ bằng một nửa ban ngày, nhưng vẫn còn khá nhiều người và cả bảo vệ làm việc.
Đúng lúc này, bốn hồn ma say xỉn bay tới tụ họp với họ.
"Hắn bị nhốt trong phòng giam đơn phía sau, không có người canh." Mấy hồn ma báo cáo.
Xem ra hung thủ vẫn chưa ra tay. Lúc này không thể đánh động, tốt nhất tìm chỗ ẩn nấp vừa kín đáo vừa có thể quan sát phòng giam.
Emma liền trèo lên đường ống thông gió. Vừa hay chỗ ống này có một khe thoát gió nằm ngay trên hành lang trước cửa phòng giam. Qua khe, cô thấy ở buồng giam bên phải, anh chàng tóc xoăn đang nằm trên giường, trông vẫn bình tĩnh. Ở buồng bên kia lại là Sean – thành viên nhóm lừa đảo. Nhưng hắn đang…
Trời đất, hắn đang nhét phân ngựa vào quạt thông gió!
Emma muốn khóc thét vì sự ngu ngốc của mình. Sao cô lại quên rằng kế hoạch của nhóm lừa đảo chính là tạo ra mùi hôi thối trong căng
-tin cảnh sát, rồi giả làm nhân viên sửa chữa để lẻn vào đào kim cương cơ chứ?
Chết rồi… cô đâu có mang mặt nạ phòng độc! Cô không thể chịu nổi nếu phải nằm trong ống gió thêm nữa…Ai cũng được, làm ơn nhanh nhanh giải quyết đi, cứu cô với! Cô nhất định sẽ mang ơn cả nhà người đó!
Emma đang lăn qua lăn lại trong ống gió thì thấy một người mặc đồng phục cảnh sát đi tới.
Anh chàng tóc xoăn dĩ nhiên nhận ra ngay. Anh lập tức nhập vai, giả bộ say khướt nằm vật như một gã say xỉn hết hơi. Sean trong buồng bên cũng ngừng tay, giả vờ thành một gã say.
"Ha, hôm nay may thật, có hẳn hai đứa." Người cảnh sát kia chẳng buồn hạ giọng, tiếng vang lên thô bạo trong hành lang vắng.
Điều đó nói lên vài điều: Hắn quá tự tin, dẫu có nói lớn cũng không sợ ai phát hiện. Nghĩa là hoặc chỗ này tách biệt hẳn với khu có người trực, hoặc hắn đã được "bật đèn xanh". Tóm lại hắn chắc chắn rằng dù có làm gì ở đây cũng không ai đến xem.
Emma mở to mắt nhìn xuống. Chỉ thấy hắn đứng ngoài quan sát một lúc. Do ống gió nằm ngay trên đầu hắn, cô không nhìn rõ nét mặt. Rồi hắn móc từ túi ra một ống kim tiêm, trong đó chừng mười mililít dung dịch trong suốt. Tiếp theo, hắn lại lấy ra một khẩu súng điện.
Emma thót tim, định bật nắp nhảy xuống…
"Ồ, là anh à?" Anh chàng tóc xoăn lên tiếng, giọng không hiểu sao lại thoáng thất vọng."Chỉ là một cảnh sát phụ, lương ba cọc ba đồng, mà trong tay lại cầm ống thuốc tổng hợp trị giá hai ngàn bảng… Đáng tiếc, không phải anh. Anh chỉ là kẻ vì tiền. Có người trả tiền, anh liền tiêm loại thuốc đó vào những gã say bị nhốt ở đây, nhưng anh chẳng biết nó có tác dụng gì. Anh chỉ làm theo lệnh. Mỗi lần tiêm một mũi, anh nhận được một khoản béo bở.
Cho nên hôm nay gặp tận hai gã say, anh mới vui mừng vậy – thật đáng chúc mừng."
Holmes nói nhanh như gió. Emma phải mất vài giây mới theo kịp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!