25
Trong con hẻm, những kẻ vô gia cư nằm ngổn ngang khắp nơi, tất cả đều đã chìm vào giấc ngủ say. Những thân hình co quắp, dáng người gầy guộc, trong đêm London se lạnh khiến người ta nhìn mà xót xa.
Thám tử tóc xoăn gọi dậy một người đàn ông trung niên áo quần rách rưới, hỏi ông ta về chuyện những kẻ say chết bất thường.
Theo lời kể, những người chết kia có kẻ là công nhân công trình gần đó, có kẻ là lang thang, cũng có kẻ chuyên rượu chè gây sự. Họ bị bắt vào đồn sau khi gây chuyện, sáng hôm sau được thả ra thì có vài người đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
"Vậy không ai nghi ngờ gì sao? Không ai điều tra à?" Emma nhíu mày hỏi.
"Nguyên nhân ghi nhận là đột tử. Cảnh sát có người đến kiểm tra xác, rồi kết luận là tai nạn. Những người đó phần lớn gia cảnh rắc rối, thậm chí có kẻ chẳng còn người thân. Ai đi kiện cáo làm gì? Có xác còn chẳng ai nhận, cứ để ở nhà xác, thế là xong chuyện…" Người đàn ông than thở, trong ánh mắt thoáng chút tang thương, hẳn ông ta cũng có câu chuyện của riêng mình.
Holmes lại hỏi thêm vài chi tiết như nơi phát hiện thi thể, thời gian cụ thể rồi đưa cho người lang thang một ít tiền, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài, vẻ mặt trầm tư.
"Các người đang điều tra chuyện những kẻ say chết đó sao?" Một bóng ma nữ lên tiếng. Nhìn lớp son phấn đậm, chắc lúc sinh thời cô ta là gái làng chơi.
"Đúng vậy, cô biết gì sao?" Emma gật đầu, rồi lại ngạc nhiên: "Mấy hồn kia đều đi rồi, sao cô còn ở đây?"
Quả nhiên trong hẻm chẳng còn bóng ma nào khác, chắc họ đã kéo cả sang tiệm cà phê phố Baker. Chỉ còn lại mỗi cô gái này, trông lạnh lùng cô độc.
"Tôi không gấp như bọn họ. Với lại…" Cô ta như định nói gì đó, nhưng nhanh chóng che giấu, giữ vẻ mặt kiêu ngạo, hất cằm về phía Emma: "Hừ, muốn tìm họ thì đi theo tôi. Đám nhát gan đó lúc nào cũng tụ tập lại mà khóc lóc, phiền chết đi được!"
Tụ tập khóc lóc? Nghe cũng hợp lý, mấy gã say này quả thật hơi… yếu đuối. Khó trách cô ta chướng mắt.
"Vậy phiền cô dẫn đường nhé ~" Emma vội vàng đáp.
Cô đi sát theo sau, Holmes thì lạnh lùng bước ngay phía sau hai người. Chẳng bao lâu, họ tới một quảng trường nhỏ, bên cạnh chính là đồn cảnh sát – nơi chôn giấu viên kim cương.
Tổng cộng có tám vụ, nhưng ở đây chỉ còn bốn hồn ma kẻ say. Bốn kẻ khác do quá mụ mị, nghĩ mình chết do tai nạn, chẳng còn gì luyến tiếc nên đã đầu thai.
Những hồn còn lại thì khẳng định mình bị giết, chết rất kỳ lạ. Họ kể rằng mình đều bị nhốt một đêm trong đồn, hôm sau được thả ra, rồi không hiểu sao liền chết.
"Các anh cũng không biết mình chết thế nào à?" Emma hỏi.
"Không biết! Chúng tôi…" Các hồn ma nhao nhao kể lại.
Chuyện đều na ná: có người về nhà thì đêm đó chết ngay trên giường, có người quay lại công việc thì đang làm bỗng gục xuống.
Thật khó tin. Nếu vậy, hung thủ đúng là có bản lĩnh quỷ dị.
"Các anh còn nhớ trong đồn đã xảy ra chuyện gì không?" Holmes truy hỏi.
"Bọn họ bảo lúc đó say đến ngất ngư, chẳng nhớ gì hết. Chỉ biết sáng hôm sau được thả ra thì mơ mơ hồ hồ rời đi." Emma dịch lại lời của họ.
Holmes trầm ngâm nhìn đồn cảnh sát phía trước.
Đột nhiên, anh chạy vào cửa hàng tiện lợi, mua một chai rượu nặng, ngửa cổ tu một ngụm. Rồi anh cởi phăng chiếc áo khoác dài, quăng lên đầu Emma, xé nhăn áo sơ mi, lảo đảo cầm chai đập rầm rầm vào cửa đồn cảnh sát.
Emma hốt hoảng kéo áo khoác xuống, ôm vào lòng, kịp thấy cảnh anh bị mấy cảnh sát trực kéo xềnh xệch vào trong.
Trời ạ… có cần liều mạng thế không? Đúng là coi cái chết như trò diễn, lại còn diễn đẹp mê hồn!
Phải thừa nhận, gương mặt phiêu lãng, ánh mắt dại men say, cổ áo sơ mi hé mở lộ lồng ngực… Holmes lúc này thật sự gợi cảm chết người.
Emma, không phải lúc để nghĩ cái này đâu!
Cô lắc mạnh đầu. Rõ ràng cái ông thám tử này đúng là "máy b** n*m b*m tự sát" của thế giới điều tra…
Biết rõ trong đồn có vấn đề, hung thủ giết say xỉn có thể đang ẩn nấp trong đó, vậy mà anh vẫn dám giả say để chui đầu vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!