Chương 22: (Vô Đề)

23

Để có được sự tin tưởng của người khác vốn đã không dễ. Huống chi, muốn khiến một nhóm kẻ lừa đảo sống bằng nghề lừa gạt tin tưởng thì quả thực khó như lên trời. Đã vậy, ngài tóc xoăn lại còn giỏi "gây thù chuốc oán".

May thay, Emma cũng chẳng cần họ tin tưởng mình. Cô đến đây chỉ để truyền đạt lại tâm nguyện của người đã khuất mà thôi.

"Tôi chỉ muốn được nói chuyện riêng với ông Albert Stoller, sẽ không làm mất nhiều thời gian của mọi người." Emma thành thật đảm bảo.

Mười phút sau, Emma cùng ông lão Albert ngồi trên ghế đá công viên, còn hồn ma bà Susan thì đứng ngay cạnh.

"Là Susan nhờ cô đến?" Ông lão đã lấy lại bình tĩnh, chậm rãi hỏi, "Bà ấy muốn nói gì với tôi?"

Emma nhìn sang bà Susan rồi dịu dàng đáp:"Đúng vậy. Bà ấy nhờ tôi tìm ông, hỏi liệu ông có muốn gặp con gái mình không."

"Cái gì? Con gái tôi ư?" Ông lão kinh ngạc nhìn Emma. Một người sống độc thân mấy chục năm, rõ ràng không thể không bất ngờ trước tin này.

"Bà Susan nói, ba mươi năm trước, hai tuần sau khi rời xa ông, bà ấy đã hối hận. Bà mua sẵn vé máy bay, định quay lại, nhưng chợt phát hiện mình đã mang thai…" Emma truyền đạt nguyên văn.

Đó là một câu chuyện tình đầy kịch tính. Ngày trẻ, Susan và Albert yêu nhau. Khi ấy, Albert đã là một tay lừa bịp sòng bạc lừng danh. Họ bên nhau năm năm, cho đến khi xảy ra mâu thuẫn dẫn tới chia tay. Susan bất ngờ phát hiện mình có thai. Bà chọn cách rời đi, bởi không thể để con mình lớn lên trong một cuộc đời nay rượu vang tiệc tùng, mai bạo lực giang hồ. Bà không thể bế con chạy theo Albert hết thành phố này đến sòng bạc khác.

Vì con, bà chọn tái hôn, bắt đầu một cuộc đời khác…

"Susan giờ ở đâu? Sao bà ấy không tự đến gặp tôi…" Ông lão vừa hỏi vừa như đã mơ hồ hiểu ra, "Susan… bà ấy…"

"Rất tiếc, bà Susan đã mất trong một vụ tai nạn máy bay cách đây sáu tháng."

"Qua đời rồi…" Ông lão chấn động, ánh mắt ngập tràn đau đớn. Nhưng rồi ông lại nghi hoặc nhìn Emma:"Không đúng! Nếu là tai nạn, bà ấy không thể sắp xếp để cô tìm tôi từ trước. Với lại cô rõ ràng không phải người thân cận. Susan không bao giờ tiết lộ chuyện riêng tư thế này cho người ngoài. Nếu nói bà ấy kể với con gái thì còn có lý. Nhưng cô là người xa lạ, rốt cuộc cô là ai?

Cô muốn gì?"

Dù đau khổ, ông Albert vẫn là tay lừa đảo lão luyện lăn lộn cả đời. Ông nhanh chóng nhận ra điểm bất thường.

Emma thoáng ngạc nhiên, quay sang nhìn bà Susan.

"Albert vẫn nhạy bén như xưa." Bà Susan mỉm cười.(Thưa bà, giờ không phải lúc hoài niệm tình xưa đâu nhé!)

"Ông Albert, tôi biết điều này khó tin, nhưng tôi có thể giao tiếp với linh hồn người đã mất." Emma nhẹ nhàng giải thích. "Những gì tôi nói không phải Susan kể trước, mà là chính bà ấy đang ở đây. Nếu ông muốn hỏi, tôi có thể chuyển lời."

Ban đầu ông lão không tin, nhưng Emma làm trung gian chuyển lời toàn những bí mật chỉ hai người mới biết. Nghe một lúc, Albert buộc phải tin.

"Kathleen hiện đang ở khách sạn Ritz. Giờ ông đã đồng ý, tôi sẽ nói cho cô ấy biết." Emma mỉm cười.

"Dù thế nào, cảm ơn cô, cô Roland." Ánh mắt ông lão đầy biết ơn, tâm trạng dao động không giấu nổi. Với một kẻ cả đời quen đeo mặt nạ như ông, điều đó cho thấy trong lòng dậy sóng thế nào. Nhưng ngoài mặt, ông vẫn giữ dáng vẻ lịch thiệp:"Không biết tôi nên đáp lễ cô bằng cách nào?"

Emma chớp mắt, thoáng bối rối.

"Cứ nhận đi, đây là phần xứng đáng của cô. Cô muốn gì, Albert đều có thể lo liệu." Bà Susan xen vào, mỉm cười, gián tiếp chứng minh tầm ảnh hưởng của một tay lừa đảo hàng đầu.

"Không, thật sự tôi không thiếu gì cả." Emma lắc đầu. Cô ngẫm nghĩ rồi bật cười:"Thú thật, ban đầu bị hàng đống hồn ma tìm đến, tôi rất phiền. Tôi không quen biết họ, cũng chẳng có nghĩa vụ giúp. Chẳng qua không muốn quán cà phê của mình thành "nhà ma" nên mới nhận lời. Nhưng hôm nay, tôi nhận ra việc mình làm thật sự có ý nghĩa, hơn nữa chỉ mình tôi có thể làm được."

Lúc này, tâm trạng Emma cực kỳ tốt.

"Có vẻ trong quá trình đó, cô cũng tìm thấy niềm vui. Mà niềm vui thì luôn hấp dẫn." Ông lão thấu hiểu, ánh mắt ấm áp pha chút hoài niệm, mỉm cười: "Nếu có dịp, tôi sẽ đến quán cô uống cà phê."

"Vâng, hoan nghênh ông ghé chơi." Emma mỉm cười đáp.

Sau đó, cô đứng lên chào tạm biệt. Chợt Emma nhận ra ngài tóc xoăn "mất tích" khá lâu, chẳng biết đang ở đâu.

ER: Anh ở đâu rồi? Tôi xong việc rồi, có thể đưa anh về. SH: Không về. Tôi đang ở căn hộ của nhóm lừa đảo. ER: Anh làm gì vậy? Bị họ giữ lại rồi sao? Có cần tôi tới cứu không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!