22
"Tôi phải ghé khách sạn Ritz một chuyến, tiện đường thả anh xuống vỉa hè nhé?" Emma vừa lái xe rẽ vào Baker Street vừa nói.
"Khách sạn Ritz… chính là vụ ủy thác từ con ma đầu tiên?" Anh chàng tóc xoăn lập tức hỏi.
"Anh còn nhớ à? Là một bà lão, nhờ tôi giúp con gái tìm cha. Có hơi phức tạp, nên tôi phải tự đi một chuyến." Emma gật đầu. "Nhưng đây là vụ ủy thác của tôi, chắc chẳng liên quan đến anh đâu. Toàn mấy chuyện tình cảm, ấm áp nhẹ nhàng các kiểu, anh sẽ chẳng hứng thú gì đâu. Xuống xe đi nào~"
Làm tài xế oai chưa! Dù xe là của anh ta, cô vẫn có thể thẳng tay đuổi xuống. Ai bảo "ngài vạn năng" tóc xoăn lại không có bằng lái chứ?
Hơn nữa, trong mắt Emma, vụ này chẳng qua cũng chỉ là làm trung gian "nói hộ lời ma" mà thôi, chắc dễ giải quyết—ngoại trừ việc cha của cô gái kia lại là một tay siêu lừa đảo, đại bịp mà thôi. Hẳn cũng không nguy hiểm gì đâu? Theo lý thuyết thì chẳng có vụ giết người hay bí ẩn hack não gì để Holmes quan tâm.
"Đi cùng." Anh chàng tóc xoăn vẫn kiên quyết.
Ơ… hơi kỳ nha~Emma ngờ vực nhìn anh. Hôm nay có vẻ anh ta hơi lạ thường.
Bình thường rảnh rỗi, chẳng phải anh ta toàn ở nhà làm thí nghiệm hóa học, tám chuyện với sọ người, hoặc đọc báo mạng hóng vụ án mới, rồi chờ khách hàng mang bí ẩn tới gõ cửa sao…Thế mà giờ lại muốn đi theo cô?
Trực giác của một kẻ lừa đảo mách bảo cô rằng —có gì đó mờ ám. Chẳng lẽ anh ta vẫn chưa từ bỏ vụ cá cược mà vẫn khăng khăng muốn cô làm trợ lý cho mình sao?
Muốn rình lúc cô nói chuyện với ma để ghi hình làm bằng chứng sao?
Nhưng có quay lại cũng chỉ thấy cảnh cô đang… nói chuyện một mình. Cùng lắm chứng minh cô mắc bệnh thần kinh thôi chứ có ích gì? Mà Holmes được gọi là thám tử số một thế giới, biết đâu còn mánh gì khác.
Emma thầm nhủ—phải đề phòng anh ta. Không được mất cảnh giác. Bắt tay tự cảnh tỉnh~
"Ừ thì tùy anh… nhưng nếu giữa chừng thấy chán, tôi sẽ không quay lại đưa anh về đâu. Anh tự bắt taxi hay cuốc bộ nhé." Emma làm ra vẻ thản nhiên.
Với cái tính trẻ con và bốc đồng của Holmes, chuyện đó rất dễ xảy ra. Hừ, kể cả có khóc nhè đòi về, cô cũng không quay lại đâu~
Khách sạn Ritz cách Baker Street không xa, nằm ngay Piccadilly bên Hyde Park và vườn Buckingham, là khách sạn xa hoa bậc nhất London. Kiến trúc theo phong cách Louis XVI, tráng lệ lộng lẫy, còn nối liền với một dinh thự quý tộc thế kỷ 18.
Emma dẫn theo anh chàng tóc xoăn ngồi ở sảnh giữa.
"Dẫn theo" nha—từ này nghe đã tai ghê, như kiểu Holmes thành trợ lý của cô vậy. Mặc dù biết là ảo giác, nhưng Emma vẫn thấy khoái chí trong lòng.
"Thưa quý cô, cô tìm tôi? Tôi có thể giúp gì được không?" Quản lý cửa chính cúi người lịch sự.
"Với tư cách là quản lý hàng đầu ở London, chắc hẳn sẽ có kẻ lừa đảo mong anh… báo tin mỗi khi trong thành phố có nhân vật quyền quý đến đây." Emma mỉm cười, y hệt như lời hồn ma bà cụ dặn.
"Thưa cô, ở khách sạn này…" Quản lý lúng túng, định chối.
"Đồng tử không di chuyển, ánh mắt và tay không cùng hướng—rõ ràng đang nói dối." Holmes lạnh lùng ngắt lời.
"Tôi muốn gặp Albert Steller." Emma cười tươi, lấy từ túi ra một xấp tiền dày.
Quản lý nhận phong bì, chẳng lâu sau, hai người được dẫn tới cửa một quán bar.
Emma vừa định bước vào. Holmes bỗng kéo cô lùi nhanh ra sau: "Khoan… tôi ngửi thấy mùi khét, giống như thiết bị điện quá tải…"
ẦM!
Lời chưa dứt, một tiếng nổ chấn động vang lên. Quán bar trước mắt nát vụn, ngọn lửa bùng lên dữ dội, khói đặc cuồn cuộn.
Trời ạ, Holmes, anh có mũi chó săn hay gì vậy~Không đúng, lúc này phải than—đúng là "lời nguyền tử thần của thám tử"! Đi đến đâu, nổ đến đó!
"Ôi! Quán bar của tôi…" Một người đàn ông trung niên kêu gào, định lao vào.
"Nếu anh định vào cứu đồ đạc thì khỏi cần phí sức. Với mức nổ này, chẳng có thứ gì còn nguyên đâu. Tốt hơn hết anh nên nghĩ xem có mua bảo hiểm không thì còn thiết thực hơn." Holmes đứng bên… tường thuật trực tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!