Chương 19: (Vô Đề)

20

Kẻ giết người hàng loạt thời thượng, điển trai vừa bước ra khỏi quán cà phê, đã bị thanh tra Lestrade bắt gọn.

Trên gương mặt điển trai kia tràn đầy vẻ dữ tợn khác thường cùng sự nghi hoặc khó hiểu—có lẽ đến khi bị tuyên án hắn cũng sẽ chẳng biết mình đã sơ hở chỗ nào mà bị bắt.

Người phụ nữ tóc đỏ quyến rũ thì vô cùng kinh ngạc, cô luống cuống nhìn người tình hoàn hảo của mình bị đưa đi, cảnh sát lại còn nói với cô rằng đó là một tên sát nhân hàng loạt đã giết không ít người.

Bất chợt, người phụ nữ tóc đỏ nhìn sang Emma, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

"Không cần cảm ơn." Emma vẫy tay, mấp máy môi nói không thành tiếng với cô.

Gương mặt người phụ nữ tóc đỏ lập tức méo mó, thoáng chốc không rõ là cảm kích, kinh ngạc, oán hận hay cảm xúc gì khác, tóm lại rất khó chịu. Cuối cùng cô dậm giày cao gót, lắc hông "cộc cộc cộc" bỏ đi.

"Sherlock, không ngờ anh chỉ đi uống cà phê mà cũng phát hiện ra được sát nhân hàng loạt! Hắn gây án bảy vụ trong suốt một năm qua, ban đầu cứ hai tháng một vụ, giờ thành mỗi tháng một vụ, vậy mà lần này lại bị anh tóm gọn!" Trong mắt Lestrade tràn đầy vẻ kinh ngạc. Nói cho đúng, ông ta vốn đã quen với sự thần kỳ của Holmes, nhưng lần này mức độ thần kỳ còn vượt xa thường lệ. "Anh làm sao nhìn ra được vậy?

Thật khiến người ta tò mò."

"Đây không phải công lao của tôi." Holmes cố ý liếc Emma.

Thật vậy, vụ này hoàn toàn là Emma "mở hack".

"Chẳng lẽ là cô Emma phát hiện sao?" Lestrade nhìn sang cô, dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt lướt qua giữa Holmes và Emma, cuối cùng dừng lại trên người Emma. Ông ngạc nhiên hỏi: "Cô nhìn ra bằng cách nào?"

"Đúng là tôi phát hiện, còn về cách nào thì…" Emma nhướng mày, dịu dàng nói, "Đó là bí mật—một bí mật mà kể cả vị Holmes tiên sinh đây có nhìn thấu thì cũng chẳng chứng minh được~"

Emma khiêu khích liếc Holmes một cái. Không phục à? Tới đây đấu thử xem!

Cô có bí mật, cô tự hào, cô hãnh diện!

Lestrade chớp mắt, dường như đang tiêu hóa câu nói này. Cuối cùng ông ta bỗng bừng tỉnh, chẳng biết nghĩ ra cái gì, "Quả nhiên hai người các người… thì ra… ha ha, tôi hiểu rồi… À đúng rồi, tiểu thư Roland, không biết cô có hứng thú nhận chức giống như Sherlock—làm tư vấn trinh thám không?"

Thế ông hiểu cái gì rồi?"Ha ha" lại là cái quỷ gì?

Emma hết sức nghi hoặc, sao cô chẳng hiểu gì cả…

Nhưng mà~ tư vấn trinh thám ư~

Emma chạm phải ánh mắt Holmes nhìn sang, sắc bén, phức tạp, đầy vẻ kỳ lạ.

Ồ, sao thế? Lo thân phận "tư vấn trinh thám duy nhất" ở London của anh không còn chắc nữa à?

Dù Emma rất có hứng thú muốn chọc tức tên tóc xoăn này, coi như có thù báo thù, có oán báo oán… nhưng hiển nhiên, cô không muốn quá gây chú ý.

Vậy nên cô đành tiếc nuối lắc đầu, từ chối Lestrade, viện một cái cớ rất thực tế: "Đừng nghĩ nữa, ông không trả nổi thù lao cho tôi đâu."

Thân phận tiểu thư E gốc vốn dĩ đã có giá từ sáu chữ số bảng Anh trở lên… người thường quả thực đừng mơ. Ngay cả chính phủ Anh, cũng sẽ không vì một vụ án giết người không liên quan đến hoàng thất, nghị sĩ hay an ninh quốc gia mà bỏ ra từng ấy tiền—tiền thuế của dân đâu phải gió thổi tới, huống chi đất nước còn đang suy thoái kinh tế.

"Thù lao ư? Cái này…" Lestrade lúng túng nhìn cô, lại nhìn Holmes, "Chúng tôi bên Sở Scotland Yard quả thật…"

"Không sao, không sao, tôi là công dân tốt mà, có manh mối gì tôi sẽ báo thôi~" Emma mỉm cười.

Tiễn cảnh sát của Scotland Yard đi, quán cà phê Baker Street lại khôi phục vẻ yên bình thường ngày.

Chỉ là…

"Anh không đi điều tra tên sát nhân hàng loạt thích gây tai nạn xe à?"—Còn chưa mau cuốn xéo đi phá án, ở đây làm gì?

Emma cau mày nhìn gã tóc xoăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!