19
Trở về phố Baker.
Emma đứng trước cửa 221B, mặt đen sì, ép anh chàng tóc xoăn phải mở cửa.
"Vì sao cô phải đi vòng qua nhà tôi?" Holmes hỏi.
"…Có người bảo tôi mặc đồ thế này mà đi từ cửa chính sẽ hạ thấp giá trị cửa tiệm, nên tôi leo cửa sổ." Emma cũng thấy hết chỗ nói.
Cô E đã lải nhải bên tai cô cả buổi, rằng mặc đồ quê mùa thế này mà đi từ cửa chính vào thì khách sẽ nghĩ chủ tiệm phá sản rồi…
Quá lố thật sự.
Emma vốn không tin, nhưng để chắc ăn, cô vẫn quyết định leo cửa sổ.
Nghe xong, Holmes lại nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Emma.
Bí mật, bí mật… Xem ra vẫn còn nhiều bí mật chưa được giải mã~
"Ồ, Emma, môi con sao sưng thế? Waoh, Sherlock, môi cậu sao lại rách vậy?" Bà Hudson vui vẻ đón họ, "Ô hô hô, tôi còn tưởng với tính cách một đứa kín đáo, một đứa ngốc nghếch như hai đứa, ít nhất phải mất một tháng mới có tiến triển chứ, ai dè mới vài hôm đã… Thôi thôi, tôi không nói nữa. Hai đứa tiến đến mức nào rồi? Emma, có cần người từng trải cho chút lời khuyên không nào~"
Bà Hudson từng là vũ nữ thoát y, khi xưa phong hoa tuyệt đại, làm biết bao chàng trai si mê. So với hai đứa nhóc đẹp thì có đẹp, giàu thì có giàu nhưng chưa từng yêu đương này, kinh nghiệm của bà dĩ nhiên nhiều hơn hẳn.
Tiếc là…
"Bà Hudson, đừng tưởng tượng linh tinh nữa, tôi và cái tên tóc xoăn chết tiệt này không có, một chút quan hệ cũng không có!" Emma nghiêm mặt tuyên bố.
"Tóc xoăn?" Thám tử tụt lại sau lưng dường như nắm được trọng điểm.
Đây là tiếng nước nào vậy?
Holmes tò mò nhìn Emma.
Tại sao một người phụ nữ nhìn qua tưởng như đơn giản, có thể nhìn thấu trong nháy mắt, lại có nhiều bí mật đến thế?
Emma thay lại quần áo, chào Denis ngồi ở góc phòng, rồi ngồi ở quầy bar trông cửa tiệm.
Chỉ là gương mặt, dù có nụ cười xã giao, nhưng không mấy vui vẻ.
Giận, giận, giận—nhưng lại không có chỗ xả, cũng chẳng giải thích được.
Cô nàng tóc nâu Emily thì lo lắng ra mặt.
Nhưng cô đâu thể kể ra rằng, mình tức là vì anh chàng tóc xoăn không những đã nhìn thấy hết, mà còn nhớ rõ ba vòng của cô, EQ lại thấp tệ, nên mới tức thế~
"Cô chủ, một Americano, một Caramel Macchiato~" Một gã đàn ông ăn mặc sành điệu khoác vai một phụ nữ đỏm dáng bước tới quầy.
"Ồ~ Tổng cộng 7 bảng." Emma cúi đầu, giả vờ như mắt không thấy tai không nghe. Đừng tưởng cô không nhận ra mấy con hồn ma lẽo đẽo sau lưng hắn.
Liệu là sát nhân hàng loạt, hay kẻ giết vợ, hay thứ gì khác?
Thật phiền! Thời buổi này sát nhân hàng loạt trước khi ra tay cũng phải uống cà phê à?
Emma vốn chẳng muốn dây vào, nhưng có người lại không tha cho cô.
"Cưng à, anh xem tiệm cà phê này phục vụ tệ thế… Đừng ở đây nữa, chúng ta sang nhà hàng Pháp góc phố đi." Người phụ nữ đỏm dáng làm nũng.
Làm Emma buộc phải ngẩng đầu liếc cô ta một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!