Chương 15: (Vô Đề)

16

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho hai người không?" – cô y tá ở quầy tiếp tân mỉm cười chào đón họ.

"Ài… đây là vợ tôi, tinh thần cô ấy dạo này không ổn, tôi đưa cô ấy đến khám." Holmes tỏ vẻ lo lắng, kéo Emma lại, nhập vai vô cùng xuất sắc.

"Hai người có hẹn trước không? Nếu chưa thì có thể sẽ phải đợi một lúc, vì bây giờ các bác sĩ đều đang bận." – cô y tá áy náy nói.

Holmes nhìn Emma, ánh mắt chan chứa tình cảm, lo âu, căng thẳng…

Gì mà tinh thần không ổn?

Còn ai là vợ anh chứ?

Emma trừng mắt nhìn lại, đầy khó hiểu.

"Làm ơn giúp chúng tôi với, chuyện này thực sự rất gấp. Vợ tôi dạo này như phát điên, suốt ngày nói là nhìn thấy ma. Tôi thực sự lo cô ấy có vấn đề…" Anh chàng thám tử tóc xoăn vừa nói vừa chỉ vào đầu mình, ra hiệu cho y tá.

Emma sững người.

Cô khó xử đối diện ánh mắt đầy cảm thông của y tá.

Chết tiệt… chuyện gì thế này?

Cô hít sâu một hơi, lườm Holmes một cái, lại bắt gặp ánh mắt ra hiệu của anh ta.

Emma ngập ngừng, rồi quyết định bật kỹ năng diễn xuất chưa từng dùng bao giờ, lớn tiếng nói:"Tôi không điên! Tôi thật sự nhìn thấy ma. Ngay sau lưng anh có một đứa trẻ tầm 12 tuổi, tóc màu hạt dẻ, mềm mượt óng ả, đôi mắt xanh biếc sáng long lanh như hươu con. Nó còn đang ăn sô

-cô

-la đen, cười rất ngọt ngào, luôn muốn nói chuyện với anh. Đôi mắt nó rất giống anh!"

"Em lại nói linh tinh nữa rồi… Các người thấy không, cô ấy lại phát bệnh." Holmes nhập vai người chồng vừa thương vừa lo lắng rất tự nhiên.

"Ai nói tôi linh tinh? Tôi nói thật đấy. Sao ngay cả anh cũng không tin tôi?" Emma cãi lại, giọng như bị tổn thương sâu sắc, vừa giống người mắc bệnh tâm thần, vừa giống một người phụ nữ tội nghiệp bị dồn ép đến phát điên.

Nhưng sự thật là cô thực sự thấy đứa trẻ đó, ngay cạnh y tá.

Một đứa bé mềm mại, dễ thương, như thiên thần nhỏ vậy.

"Trời ơi!" – cô y tá tròn mắt nhìn Emma – "Cô vừa mô tả đúng em trai tôi! Nó mất vì bệnh bạch cầu cách đây 5 năm rồi. Nó thích nhất là sô

-cô

-la đen. Nó đang ở đây sao? Cô thật sự nhìn thấy nó ư? Cô có thể nói chuyện với nó không?"

"Ơ… cái đó…" Emma hơi lúng túng.

Trời ạ, chuyện này là sao?

Cô hoàn toàn không ngờ thằng bé lại chính là em trai của y tá. Cô cứ nghĩ là một bệnh nhân nào đó đã qua đời. Để đỡ phải bịa một câu chuyện dài dòng, cô lấy luôn hình ảnh mình thấy.

Ai ngờ lại thành thế này.

"Cô cũng tin rằng vợ tôi có thể nhìn thấy ma sao? Thật nực cười!" Holmes vội vàng muốn cứu vãn tình hình.

Nước mắt lấp lánh trong mắt cô y tá: "Không, thưa ngài, cô ấy nói thật… Thưa cô, em trai tôi có nói gì không? Sao đã nhiều năm rồi mà nó chưa lên thiên đàng, có phải còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"

Cô y tá tin sái cổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!