13
Tiễn bước Mycroft Holmes với chiếc ô đen, Emma lại trèo cửa sổ sang nhà bên cạnh.
"Anh thấy khá hơn chưa?" – cô vừa dùng khăn lau tóc, vừa hỏi.
"Điện thoại của tôi đã tắt định vị GPS và được mã hóa, tôi rất chắc chắn sáng nay cô không bám theo. Giờ vấn đề là, sao cô biết tôi ở đó?" – Sherlock nằm trên giường, sắc mặt kém, mở miệng đã chất vấn, ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Ồ, tôi còn tưởng người bình thường sẽ nói câu: "Cảm ơn vì đã cứu tôi, tôi thật sự rất biết ơn cô" chứ…"
Mặc dù giờ có nói thì cũng muộn rồi~
Nhưng nếu Sherlock chịu nói, cô cũng vui vẻ nhận thôi.
"Cảm ơn cô rất nhiều… Nếu cô chỉ muốn nghe câu sáo rỗng ấy, thì tôi đã nói rồi." Sherlock lạnh mặt đáp, "Giờ thì nói đi, cô làm sao tìm được tôi?"
Được rồi… coi như anh ta cũng đã nói cảm ơn.
"Không thể là tôi tự suy luận ra sao?" Emma lộ vẻ "anh đừng coi thường tôi thế chứ".
Sherlock nhàn nhạt liếc cô một cái: "Tuy trí tuệ của cô có hơi nhỉnh hơn đám ngu ngốc ở Scotland Yard, nhưng cũng chỉ thế thôi."
Ý anh ta là – nếu là anh ta, còn có thể làm được. Nhưng Emma thì? Mơ đi.
"Được thôi, vậy để anh đoán xem tôi làm thế nào… Tôi sẽ không tự khai ra đâu, ngu gì khai chứ." Cô chớp mắt, thảy quả bóng lại, "Này, thưa ngài, IQ của anh đã nâng trung bình lên kha khá rồi, giờ chính là lúc để dùng đến đấy. Tôi tin tưởng anh nha~~"
Emma nở nụ cười ngọt ngào.
Thật ra cô có chút chột dạ. Sau khi thân phận trộm cắp của E tiểu thư bị lật tẩy, Emma lo rằng "năng lực thần côn" của mình cũng khó mà giấu lâu.
Vị thám tử này đâu phải người tầm thường.
Anh ta có thể xóa sạch những thông tin như "Trái đất quay quanh mặt trời" hay "Thủ tướng Anh là ai" ra khỏi bộ nhớ, nhưng nếu cần giải mã hay phá án, chắc chắn có thể lôi lại từ thùng rác.
Mà khi đã liên quan đến câu đố, thì cũng chẳng chắc anh ta sẽ không tìm hiểu cả mấy thứ linh dị ma quái.
Thời nay là kỷ nguyên internet, chỉ cần mở Google, có cái gì mà không tra được?
Vậy nên dưới áp lực nặng nề, Emma đã nghĩ ra một đường lui – cho dù Sherlock chấp nhận lời giải thích "siêu nhiên", thì nó cũng kín kẽ không chê vào đâu được.
Dù hơi gian lận, nhưng đúng là một kế hay.
Trời ơi, sao cô lại thông minh thế chứ?
Hehe, phen này chắc thắng rồi.
Trong đầu cô đã hình dung khẩu hiệu in trên xe giao hàng mini:
"Cà phê cao cấp Baker Street – giao tận nơi!
Bạn có muốn một quý ngài mặc vest đặt may sang trọng đích thân đưa cà phê cho mình không?
Bạn có muốn trải nghiệm cảm giác ném tiền vào mặt một đại gia không?
Dịch vụ giao hàng nhà giàu – phục vụ 24/7.
PS: Giao hàng kèm khuôn mặt tsundere và độc mồm, xin đừng chê trách mà hãy yêu thương anh ấy."
Sherlock liếc qua Emma, dường như chấp nhận lời giải thích ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!