12
Cô đưa viên thám tử tóc xoăn trở về phố Baker, dưới sự giúp đỡ của bà Hudson mới dìu được anh lên lầu, đặt lên giường.
"Ôi, tội nghiệp Sherlock, rốt cuộc là thế nào đây?"
"Bị mất nước nghiêm trọng, đây là loại thuốc tra tấn được dùng phổ biến ở chiến trường Trung Đông." – Tiểu thư E đáp.
"Tôi nghĩ chúng ta nên đưa anh ấy đến bệnh viện." Emma nhấc điện thoại định gọi cấp cứu.
E tiểu thư lại ngăn cô: "Đợi đến lúc đám bác sĩ ngốc nghếch kia điều tra ra anh ta bị tiêm thứ gì thì đã muộn rồi. Cô mau cho anh ta uống nước, bổ sung nước, pha loãng độc tố, có lẽ còn kịp cứu."
Emma lấy một bình nước lớn, đỡ lưng anh cho uống, động tác cực kỳ thô lỗ. Nhưng đổ vào bao nhiêu, lại chảy ra bấy nhiêu.
"Emma bé nhỏ, cháu định cho Sherlock uống nước đấy à?" Bà Hudson đứng một bên lo lắng nhìn, còn nháy mắt gợi ý, "Ấy da, cho uống nước không phải kiểu đó đâu. Bác nghĩ cháu nên… cho cậu ta uống theo cách kia, cháu hiểu mà, cậu ấy không còn nuốt được nữa rồi."
Cách kia là cách nào?
Bà Hudson, bà tưởng tôi không thấy ánh mắt đầy ẩn ý hóng hớt sắp tràn ra của bà sao?
Đây là chuyển cảnh sang phim thần tượng rồi hả?
"Hay là… bà làm đi?" Emma hào phóng đề nghị.
"Không không, bác đi nấu chút đồ đây, chỗ này giao cho cháu nha, Emma bé nhỏ…" Bà Hudson nháy mắt trêu ghẹo, "Yên tâm, bác sẽ không kể lại cho Sherlock biết đâu~"
Emma cạn lời.
Chẳng phải cũng giống hô hấp nhân tạo thôi sao?
Người ngoại quốc cởi mở như vậy còn ngại gì chứ… Sao bỗng dưng đổi sang tông màu hường phấn thế này?
Còn nghĩ cô sẽ nhân cơ hội chiếm tiện nghi chắc?
Emma liếc Sherlock – mặt tái nhợt, yếu ớt đến đáng thương.
Không đẹp trai, không tuấn tú, cũng chẳng gợi cảm – ngược lại còn hơi giống dạng "bệnh kiều thụ" nữa kìa.
Có gì mà tiện nghi để chiếm đâu…
Nói đúng hơn là cô mới là người chịu thiệt ấy chứ?
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô đó, nụ hôn đầu tiên!
Cô ngậm một ngụm nước, chậm rãi áp sát môi anh. Mềm mại, nhưng lạnh lẽo và khô nứt…
Mặt Emma bỗng đỏ bừng.
Động tác lại vô cùng thô bạo, chỉ mong xong cho nhanh, cô áp môi vào anh, đổ từng ngụm từng ngụm, chẳng bao lâu đã hết cả bình.
"Anh ấy chưa chết, thế tức là ổn rồi chứ? Nhưng sao vẫn chưa tỉnh vậy?" Emma xoa đôi môi đã nhăn nhúm vì bị nước làm mềm, hỏi tiểu thư E.
"Chắc là… ừm… tôi cũng không rõ, có lẽ ổn thôi… Thật ra đây là mẹo mà một cựu lính đánh thuê bạn tôi từng nhắc, chắc dùng được." E tiểu thư thoáng chột dạ.
Cô đang giỡn mặt tôi hả?
Thế này chẳng phải đang giỡn mặt sao!
Gì mà "chắc là", "có lẽ", "không rõ"?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!