Chương 1: (Vô Đề)

Sherlock Holmes: Emma nhìn thấy ma

1

"Hiệu ứng ba xu… đoàn phim này nghèo đến mức chỉ có thể dùng chữ thảm để hình dung." Emma vừa ăn tối, vừa xem một bộ phim truyền hình gắn mác kinh dị giật gân.

Trên màn hình, cô nàng nóng bỏng với vòng một siêu khủng nhưng IQ siêu thấp đang bị một con quái vật có tạo hình vô cùng… trừu tượng xé cắn. Máu me bắn tung tóe, âm thanh thì vang dội, run run như đang hát opera, còn lại thì giả đến mức khiến Emma chẳng buồn hứng thú."Nhạt nhẽo quá… chán thật."

Cô lắc đầu, quyết định mặc kệ tiếng gào thét kia, tập trung xử lý bữa tối trong tay.

"Bà chủ, một cappuccino, một latte, thêm hai cappuccino mang đi."Lần ngẩng đầu tiếp theo, Emma lại nghe thấy một giọng Anh chuẩn.

Khoan đã—cô đâu còn ngồi trong căn hộ song lập còn đang trả góp của mình nữa, mà lại đang ở một quán cà phê được bài trí theo phong cách lai giữa IKEA và MUJI. Vị trí hiện tại của cô, khéo thế nào lại chính là quầy thu ngân phía trong quầy bar.

Hừm, lúc này phải thật phong cách mà nói một câu: Thời buổi này xuyên không cũng thành trend rồi à, mình trúng mánh thật.

"12,5 bảng, cảm ơn đã ủng hộ." Emma chẳng mất nhiều thời gian để tự mỉa mai, bởi bảng giá trong quán được dán ngay ngắn trên tường, chỉ bán mỗi cà phê và sôcôla nóng, tuyệt nhiên không có bánh mì kẹp hay đồ ăn nhẹ nào khác. Có vẻ ông chủ trước hoặc là cực kỳ tự tin vào tay pha cà phê, hoặc là lười hết thuốc chữa.

Thu tiền xong, một anh chàng châu Á đẹp trai trong quầy liền tất bật pha chế, kéo sữa, tạo bọt… còn Emma chỉ việc đứng nhìn. Xã hội tư bản đúng là cho ra đời những ông chủ tiểu tư sản biết tận hưởng.

Cô bưng khay cà phê đến mấy chiếc ghế bọc nỉ. Khách trong quán nam nữ cân bằng, phần lớn mặc vest sang trọng, váy áo hàng hiệu, vội vội vàng vàng. Cũng có vài người trông như nhà văn hay quản lý ngồi lì bên laptop, bận rộn gõ chữ. Thỉnh thoảng có bóng dáng mỹ nhân thời thượng ngồi xuống, lấy sách trên kệ ra đọc hoặc cắm cúi lướt điện thoại. Xem ra wifi miễn phí ở đây cũng khá mạnh…

Tệp khách ra vào quán toàn hạng trung lưu trở lên, bình quân một cốc khoảng 4 bảng. Uống mỗi ngày là một khoản chẳng hề nhỏ. Thế mà ông chủ cũ lại dám chỉ bán cà phê nguyên chất mà vẫn sống khỏe, chắc quán này hoặc nằm ở vị trí vàng, hoặc là…

"Cho tôi một cappuccino, không thêm đường." Emma ngửi thấy hương cà phê rang dầu béo ngậy trong không khí, nhân cơ hội gọi luôn một ly cho bản thân. Dù chưa biết mình xuyên tới chỗ nào, nhưng ít nhất làm một cốc cà phê hảo hạng thì chẳng thiệt gì.

Cô hớp một ngụm bọt sữa mịn, hương vị thơm ngát, không đường mà vẫn đậm đà—nằm trong top mấy ly ngon nhất từng uống.

"Cho tôi một ly Americano mang đi." Cửa quán lại bước vào một gã đàn ông cao to, đầu húi cua. Sau lưng hắn là một thiếu niên đội mũ bóng chày, cúi gằm mặt, mặc áo số và kẹp theo chiếc ván trượt. Phải nói thật, hai người này bước vào, phong cách lệch hẳn so với không khí nơi đây.

"2.5 bảng, cảm ơn đã ghé." Emma nở nụ cười chuyên nghiệp, tranh thủ kiếm thêm doanh thu cho quán "mới" của mình. "Em đẹp trai, không uống một ly sao?"

Hoảng hốt, nghi hoặc, mơ hồ… Ánh mắt cậu nhóc đội mũ chứa đầy thông tin."Chị… thấy được tôi sao?"

"Cô đang nói chuyện với ai vậy?"—giọng gã đàn ông cao lớn gằn lên, căng thẳng.

Khoan đã… có gì đó sai sai. Emma giơ chiếc iPhone trong tay, giả vờ như đang chụp hình. Ngón tay chạm vào chế độ camera—trong ống kính chẳng hề có cậu bé kia. Chỉ có không khí.

"Cô chụp tôi à?" Gã đàn ông đập mạnh lên quầy, thân hình áp sát.

"Ngài ơi, đừng nóng giận. Tôi thấy g*** h** ch*n mày ngài tối sầm, ấn đường biến đen, e là đại hung chiếu mệnh, nên uống nhiều trà thanh nhiệt giải hỏa thì hơn." Emma phun ra mớ ngôn từ nửa thật nửa vớ vẩn, chẳng quan tâm gã Tây có hiểu được không. Cô mở thư viện ảnh cho hắn xem, chứng minh mình chẳng chụp gì cả. Gã đàn ông hừ lạnh, cầm cà phê, sải bước ra ngoài.

Emma trơ mắt nhìn hắn xuyên thẳng qua cơ thể cậu bé kia rồi rời khỏi quán.

"Cậu bé, có muốn giải thích chuyện này không?" Cô vẫn giả vờ áp điện thoại lên tai, như đang gọi cho ai đó.

"Tôi chết rồi."

"Ừm, nhìn ra được mà…"

"Người đàn ông vừa rồi chính là hung thủ. Nhưng tôi không biết hắn là ai, cũng chẳng biết tại sao hắn giết tôi…"

Cậu chưa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng la hoảng. Emma vội chạy ra hóng. Trên vỉa hè, người ta nhốn nháo gọi cảnh sát, gọi xe cứu thương. Một người đàn ông bỗng ngã quỵ.

Emma nhìn kỹ—trúng phóc, chẳng phải chính là gã vừa mua Americano sao? Xem ra câu "đại hung chiếu mệnh" của mình cũng có độ chính xác không kém.

Cô nhún vai, không bận tâm. Gã kia tròng mắt đỏ ngầu, dáng vẻ hoảng loạn, trên mu bàn tay còn hằn vết kim. Có lẽ là kẻ nghiện m* t**, ngất xỉu thì cũng chẳng lạ.

"Cậu tên gì? Xác ở đâu? Có ai phát hiện chưa?" Emma hạ giọng hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!