Vào đến nhà, Vân Hy chuẩn bị ngay bữa tối. Nếu có thời gian, cậu muốn chuẩn bị một bữa ăn đủ đầy dinh dưỡng. Những năm đại học, cậu cũng không hề bỏ qua thói quen này. Cha của cậu luôn căn dặn cậu trong việc ăn uống.
Nhìn bạn bè kiêm kham thì cậu cảm thấy mình thật có phúc.
Hù!
Á
Uri chợt xuất hiện sau lưng Vân Hy. Và ngay sau đó là một dòng máu đỏ chảy ra. Mấy tháng nay, trong nhà quanh đi quẩn lại chỉ có một mình, khi chợt nghe có tiếng nói, tất nhiên Vân Hy không tránh khỏi giật mình. Ôi! Nếu ai mà yếu tim chắc là lăn ra đất bất tỉnh chứ đừng nói là cắt vào tay như thế.
Anh ta có phải là quá trẻ con không!
Vân Hy chưa lấy lại bình tĩnh thì đã thấy ngón tay bị đứt của mình đang trong miệng của Uri. Cậu kinh kinh nhìn anh. Muốn rút tay lại nhưng lực của anh quá mạnh nên cơ bản là không thực hiện được.
Cảm giác ướt át, ấm áp, trơn mềm này khiến mặt cậu đỏ bừng.
"Chảy máu thì cách này nhanh nhất." Anh trưng cái mặt vô tội ra nhìn Vân Hy, lại còn cười khinh khỉnh kiểu
"Cám ơn tôi đi! Tôi giúp cậu cầm máu nè". Vân Hy nhìn anh mà tím ruột bầm gan.
Tại ai mà cậu bị thế này, mà cậu cũng không cần anh ta cầm máu kiểu ấy.
"Sao nói khi nào tôi gọi thì anh mới xuất hiện. Khi không đứng sau lưng lại còn hù tôi chi thế? Anh không phải đi ngủ rồi sao?"
Vân Hy thuộc tuýp người không để bụng, đối với chuyện không đáng thì sẽ bỏ qua. Cậu rửa sạch vết thương bằng nước sau đó dùng băng cá nhân quấn lại. Tiếp đó, quay vào bếp hỏi chuyện Uri.
"Tôi nhớ ra là tôi đã ngủ mấy trăm năm rồi. Cũng không thể ngủ thêm được. Buồn quá tìm cậu trò chuyện. A! Mà cậu sống một mình à?" Vừa nói anh ta vừa bay lơ lửng một vòng quanh nhà và trên lầu. Ôi trời! Lại còn bay được nữa. cCu còn phải tiếp thu thêm sự việc phi thực tế gì nữa đây?
"Nhà nhỏ quá! Chỗ tôi sống lúc trước gấp trăm lần chỗ này. Xùy xùy… làm sao mà sống được ở nơi chật hẹp thế này nhỉ?" Uri buông ra một tràn chê bai. Anh ta không nói ngoa, cuộc sống trước khi bị nhốt trong cây đèn của anh ta thật sung túc và xa hoa.
"Anh đừng so sánh với trước đây. Ngôi nhà này rộng rãi cũng gấp trăm lần chỗ trong cây đèn đấy" Vân Hy đáp lại.
Vân Hy vốn là người ôn nhu, nhưng không hiểu sao từ lúc nói chuyện với Uri thì trở nên thiếu kiên nhẫn và dễ nổi giận thế này. Nói xỉa, nói xoáy kiểu gì cậu cũng nhịn được nhưng riêng ngôi nhà tràn ngập kỷ niệm hạnh phúc của cậu và người cha đã mất thì tuyệt nhiên không được chê bai.
Uri nhận ra cậu mang một vẻ buồn buồn khi nhắc đến ngôi nhà. Nên anh cũng không chọc khoáy vào nữa. Anh lượn lờ qua các phòng, quan sát các thiết bị công nghệ được bày trí. Chà chà... mấy trăm năm rồi đó, anh nhìn thứ gì cũng thấy lạ mắt.
"Những thứ này dùng làm gì?"
Uri lúc này đang ở phòng khách quan sát cái Tivi màn hình phẳng mà nghiêng nghiêng đầu về hướng nhà bếp hỏi Vân Hy.
"Tôi đang bận nấu ăn. Anh có muốn ăn không? Những món đó tôi sẽ chỉ anh cách dùng sau" Cậu trả lời và hỏi Uri.
Ăn à? Cũng đã lâu lắm rồi anh không có ăn. Mà anh cơ bản cũng không thấy đói. Nếu là trước đây… khi còn là con người thì anh sẽ vì cái mùi thơm này mà cảm thấy đói cồn cào.
Nhưng hiện tại, anh đã biến thành cái dạng ma quỷ rồi thì đói không phải là điều làm anh lo sợ.
Muốn… muốn ăn Anh rời phòng khách, bay chầm chậm về phía nhà bếp.
Uri đứng ở cửa quan sát Vân Hy. Trong lòng anh thật sự rất muốn trải nghiệm lại cảm giác làm người. Anh chạm đất và bước về phía cậu.
"Tôi giúp gì được không?" Anh hỏi Vân Hy. Hy vọng mình không biến thành loại ngồi không xơi nước.
"Những món đồ này có lẽ anh không biết dùng. Trước hết ngồi quan sát đi." Vân Hy nói câu này cũng cảm thấy trong lòng ấm áp. Dù gì có người ở cùng vẫn vui hơn. Cậu nhận ra mình nói chuyện với anh rất tự nhiên, như kiểu anh đã ở đây rất lâu rồi. Vân Hy tạm thời vứt bỏ mối lo về cây đèn, cũng không cần vội vàng nói ra điều ước làm gì.
Cứ thế này có khi lại hay.
"Ăn xong tôi sẽ rửa bát. Cậu chỉ tôi đi!" Uri đề nghị cậu. Dù ở thời đại nào thì anh cũng chưa từng rửa bát. Tất nhiên là anh cũng không biết phải rửa như thế nào. Vân Hy có chút thời gian khi đang đợi cơm chín nên cũng không ngần ngại hướng dẫn anh. Cậu ậm à ậm ừ, chả biết có làm được không nữa.
Cậu nhớ lúc nhỏ giúp cha rửa chén toàn phải hy sinh ít đồ, nhìn tay chân anh long ngóng thế không biết có ổn không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!