Chương 18: (Vô Đề)

Trong căn hầm tối tăm, Vân Hy tỉnh dậy và cảm thấy mình không thể cựa quậy. Cả người đổ gập về phía trước, cơ cổ và lưng cứng đờ. Tay có cảm giác đau nhức và bị cột chặt phía sau. Cậu dần dần lấy lại ý thức vì những cơn đau đầu kéo đến như búa bổ. 

Một thứ mùi ẩm mốc, tanh tưởi xộc vào mũi Vân Hy.

Cậu muốn lấy tay che lại để ngăn cơn buồn ói chựt trào nhưng cả cơ thể đều bị cố định trên một chiếc ghế. Vân Hy trấn tĩnh và nín thở để cơn khó chịu qua đi. Vân Hy mơ hồ nhớ lại, lúc nãy cậu và Uri, cả hai còn đứng bên bờ hồ, Uri ôm lấy cậu và mọi thứ bỗng tối đen.

Thế Uri đâu? Ai có thể bắt bọn họ cơ chứ? Và bắt họ để làm gì? 

Cạch! Ầm... Cửa phòng giam mở ra, chút ánh sáng nhợt nhạt từ hành lang đổ dài vào căn phòng tối. Tiếng cánh cửa va mạnh vào bản lề kéo Vân Hy nhìn về phía đó. Ánh sáng đột ngột làm mắt cậu hơi đau. Cậu phải nhíu mày mới và nhắm mắt một lúc mới thích nghi được với khoảng không lờ mờ này.

Cậu dần nhận ra đây là một phòng giam và có ba người đàn ông đang đứng ở cửa, còn thân thể cậu thì đang bị trói và không một mảnh vải che thân ngoài trừ chiếc quần lót.

Ba người đàn ông tiến vào phòng, xung quanh họ dường như đang có một lớp ánh sáng mỏng bao bọc. Thứ ánh sáng mỏng manh nhưng lấp lánh như thiên thần trong các bộ phim điện ảnh được tạo ra bởi kỹ xảo mà Vân Hy thường hay xem với Uri. Thần thoại luôn là thể loại mà anh thích xem.

Dù rằng lần nào anh cũng châm biếm kiểu

"Chẳng ai có vầng hào quang như thế trừ những phù thủy quyền năng. Trên đời này chỉ có sư phụ và ba huynh đệ của anh mới có thôi." Nhưng hết lần này đến lần khác, anh vẫn chọn xem thể loại ấy.

Có điều lần này Uri sai rồi, Vân Hy đang nhìn thấy tận ba người có hào quang quanh thân. Nếu điều đó là cực hiếm thì tại sao trong phòng giam dơ bẩn này lại có hẳn ba người?

Họ tiến vào bên trong và không biết từ đâu ánh sáng chợt bừng lên. Thứ ánh sáng chói mắt tràn ngập cả căn phòng làm Vân Hy phải nheo mắt lần nữa. Cả ba đều cao lớn, khuôn mặt và mái tóc vàng đặc trưng của người Châu Âu, họ nói chuyện to nhỏ với nhau bằng giọng Anh bản địa và hướng mắt nhìn về phía Vân Hy.

Cậu giật nảy mình khi thấy cả ba ngoài vầng hào quang bao xung quanh còn có dấu hình xăm ở giữa trán. Đây là cư dân trên đảo của Uri, họ bắt cậu để làm gì?

Một người đàn ông, mặc cả người một bộ âu phục đen, đôi mắt gã ta một bên là màu xanh lá, một bên xanh dương. Vân Hy cảm thấy thật đẹp!

Gã nói tiếng mẹ đẻ của Vân Hy với chất giọng lơ lớ:

"Tôi muốn biết cậu đã ước bao nhiêu điều?"

"Uri đâu? Người đàn ông đi cùng tôi đâu?" Vân Hy hét lên bằng một câu tiếng Anh. 

Ồ... khôn ngôn đấy! Người đàn ông nọ cười mỉa mai.

"Tôi có thể hiểu các người nói gì. Tôi chỉ cần biết Uri ở đâu và vì sao các người lại bắt chúng tôi?" Vân Hy thật sự mất kiên nhẫn. Và nếu ba người đàn ông này bắt Uri thì khả năng anh cũng không yên ổn với họ. Cậu thật sự lo lắng cho anh hơn cả bản thân mình.

Một người đàn ông khác bước đến gần cậu. Hắn ta có khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu hoắc và cái mũi cao hơi khoằm. Hắn lột găng tay màu đen cùng màu với bộ âu phục và nâng khuôn mặt cậu lên ngắm nghía. 

"Da thịt láng mịn và cũng trẻ trung đúng kiểu lão Uri thích nhỉ? Mấy trăm năm trôi qua, bị đau đớn như thế mà vẫn chưa quên được thằng nhóc đáng ghét ấy."

Hắn cười khục khục rồi cứ thế đưa bàn tay thô ráp chà khắp cơ thể của Vân Hy. Hắn vuốt nhẹ từ cổ đến ngực và di chuyển ra phía sau. Mỗi cái chạm vào như mang một dòng điện khiến cơ thể Vân Hy có cảm giác như điện giật đau nhói. 

"Dừng tay đi Pat. Anh thừa biết người thường không chịu nổi sự đụng chạm của anh mà." Người đàn ông thứ ba, đứng im lặng từ nãy đến giờ chợt lên tiếng.

Chất giọng hắn ta khá trầm đục và mang theo ánh mắt màu vàng, nheo mắt nhìn như một con hổ đang chực chờ vồ lấy con mồi của mình. 

"Ôi! Anh quá quy củ Henry à. Tôi chỉ muốn thưởng thức món đồ mà lão ấy yêu quý thôi mà."

"Nếu anh là cậu ta chết thì cái đèn cũng biến mất luôn đấy. Và chẳng biết bao lâu chúng ta mới tìm ra. Đừng dại đột để sự ham muốn của mình phá hỏng việc."

Người đàn ông với hai tròng mắt khác màu lên tiếng.

"Ok Trit. Tao sẽ vì lợi ích chung." Nói rồi hắn kéo xỏ găng vào tay và quay về vị trí cũ.

Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Cả ba người đàn ông đứng vây quanh Vân Hy và dùng ánh mắt dò xét nhìn cậu. Cậu thấy mình chẳng khác nào con thú trong chuồng và đang chịu đựng ánh mắt của khách tham quan.

"Các người bắt chúng tôi vì mục đích gì?"

Cậu ghét cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm vào cơ thể của mình. Đặc biệt là ánh mắt của gã đàn ông tên Pat, thật sự rất khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!