Chương 9: (Vô Đề)

Lục Mạn Thanh đang ở trong phòng bếp gói sủi cảo, thấy Lục Dĩ Ninh và Hứa Chiêu Di một trước một sau đi vào, lại như thể hoàn toàn không nhìn thấy đứa con trai của mình, vui vẻ gọi Hứa Chiêu Di đến bên cạnh.

"Lại đây, Di Di, dì gói sủi cảo nhân ba vị cho cháu ăn, thích không?"

"Thích ạ." Hứa Chiêu Di ép mình điều chỉnh lại tâm trạng, đặt túi xuống rồi đi đến bên Lục Mạn Thanh, mỉm cười nói với bà: "Dì ơi, cháo hải sản dì nấu cháu cũng rất thích, món dì làm cháu đều thích hết. Để cháu gói cùng với dì nhé?"

Cô vào nhà vệ sinh rửa tay, đúng lúc gặp Lục Dĩ Ninh vừa từ trong đi ra. Một chút lòng tự tôn còn sót lại khiến cô quay mặt đi, không muốn nhìn anh. Không ngờ lúc đi ngang qua, lại nghe thấy anh hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.

Hả? Ý gì đây?

Lục Dĩ Ninh ngồi một mình trên sofa lật tạp chí, đối với tiếng cười nói vui vẻ truyền đến từng đợt từ phía ba người phụ nữ bên bàn ăn, hoàn toàn không để ý. Một lúc sau, anh đói bụng, quay đầu hỏi bên đó: "Sủi cảo khi nào thì luộc?"

Nhưng bị phớt lờ hoàn toàn, đáp lại là tiếng cười càng khiến người ta tức. Nghe kỹ lại, ba người phụ nữ kia vậy mà còn đang nói chuyện về dưỡng sinh.

Hứa Chiêu Di thế mà còn nghiêm túc chia sẻ kinh nghiệm dưỡng sinh của mình. Lục Dĩ Ninh thầm nghĩ cô gái này ngày nào cũng thức khuya, ăn toàn đồ bên ngoài về thì biết cái quái gì về dưỡng sinh chứ?

Lục Dĩ Ninh bị ba người họ cô lập một cách trắng trợn, nhưng anh cũng lười để tâm đến họ. Cúi đầu tiếp tục lật tạp chí, nhưng anh thật sự đói bụng, chẳng bao lâu lại quay đầu, suýt nữa thì cầm đũa gõ bàn: "Ít nói lại một chút đi mấy chị ơi, có thể nấu sủi cảo nhanh lên được không?"

"Muốn ăn sớm thì qua đây giúp, không thì im miệng lại. Ăn chực mà còn nhiều chuyện. Đúng không, Di Di?"

Lục Mạn Thanh lần này không nể mặt anh chút nào. Lục Dĩ Ninh vốn đã tức sẵn, lại thấy Hứa Chiêu Di còn đang lén mím môi cười, trong lòng càng thêm cáu.

Vừa nãy còn khóc lóc trong xe anh, làm anh rối cả đầu óc, giờ thì lại cười tươi như hoa. Lục Dĩ Ninh không khỏi thắc mắc, sao phụ nữ có thể trở mặt nhanh đến vậy chứ?

Điện thoại thi thoảng lại vang lên, Lục Dĩ Ninh chẳng buồn nghe, dứt khoát bật sang chế độ im lặng. Anh cũng không rõ vì sao, chỉ không muốn để trạng thái hiện tại bị phá vỡ.

Đợi sủi cảo gói xong, dì Hà bưng đi luộc. Lục Mạn Thanh và Hứa Chiêu Di rửa tay sạch rồi ra ngồi bên sofa nói chuyện.

Lục Dĩ Ninh bắt chéo chân ngồi đối diện, thấy Hứa Chiêu Di lấy từ trong túi ra một bộ thêu chữ thập đưa cho Lục Mạn Thanh, nói: "Dì ơi, đây là bộ thêu chữ thập cháu mua. Lần trước dì nói ở nhà buồn quá đúng không? Dì xem nè, đây là một đôi khỉ nhỏ, cháu thêu xong một con rồi, con còn lại để dì thêu nhé?"

Lục Mạn Thanh yêu thích không rời tay, "Dì nhất định sẽ thêu thật đẹp, cảm ơn Di Di nhé."

Tuy Lục Dĩ Ninh có chút khinh thường cái kiểu lấy lòng người khác của Hứa Chiêu Di, nhưng cũng phải thừa nhận, cô rất có chiêu dỗ mẹ anh.

Bình thường thêu thùa này nọ cũng coi như có chuyện để làm, tránh cho Lục Mạn Thanh rảnh rỗi lại suốt ngày quấn lấy anh. Chỉ là, thêu gì không thêu, lại đi thêu khỉ? Cô đúng là có cái đầu biết nghĩ thật.

Hứa Chiêu Di cười hì hì, len lén liếc nhìn Lục Dĩ Ninh bằng khóe mắt, thấy anh đang cúi đầu uống nước thì lập tức ôm lấy chiếc túi giấy trên bàn trà vào lòng.

"Dì ơi, loại bánh này ngon lắm luôn đó, lại còn không đường nữa, rất hợp với người lớn tuổi và người bị tiểu đường. Dùng toàn là ngũ cốc nguyên cám, làm thủ công hoàn toàn, không có chút chất phụ gia nào, dì thử xem."

Cách cô nói cứ như đang đọc quảng cáo vậy, cẩn thận dè dặt, không dám liếc nhìn sang phía đối diện sofa.

"Được được." Lục Mạn Thanh cắn một miếng bánh vảy rồng, gật đầu khen ngợi: "Ừm, đúng là ngon thật, còn có chút vị giống bánh hồi nhỏ dì ăn. Lần sau Di Di lại mang cho dì nhiều chút nha, để dì gửi cho ba mẹ dì Hà nữa."

"Chỉ là loại bánh này có thể sau này không mua được nữa…" Hứa Chiêu Di lén quan sát sắc mặt Lục Dĩ Ninh, đúng lúc anh đang uống trà, suýt nữa thì phun hết cả ra.

Anh thật sự không ngờ, cái cô gái nhìn thì ngốc nghếch mà lại còn có chiêu này nữa? Nhận ra tấn công từ phía anh không ăn thua, lập tức chuyển sang mẹ anh, biết rõ ai là người có thể khống chế được anh, đúng là thú vị thật.

Câu nói lúc nãy trong xe, anh rút lại. Cô chẳng ngốc chút nào, cô thông minh chết đi được!

Thế nhưng Lục Dĩ Ninh lại cố tình không để ý đến cô, bất kể cô nói gì cũng giả vờ như không nghe thấy.

Chờ đến khi sủi cảo được luộc chín mang lên bàn, ba người ngồi vào bàn ăn sủi cảo. Lục Mạn Thanh là cáo già, sớm đã hiểu được ý của Hứa Chiêu Di. Bà dặn Hứa Chiêu Di đừng vội, đợi ăn no được khoảng ba phần hãy mở lời.

Lúc này thấy Lục Dĩ Ninh đang ăn rất ngon miệng, Lục Mạn Thanh cảm thấy thời cơ đã đến.

Hứa Chiêu Di cũng tràn đầy mong đợi, không ngờ lại bị Lục Dĩ Ninh giành mất cơ hội trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!