—
Hai người quay về homestay Quạ Đậu, bên trong đã sớm náo nhiệt, buổi tiệc đang diễn ra vô cùng sôi nổi.
"Vậy tôi vào đây, lát nữa còn phải lên sân khấu phát biểu." Bối Thi Nam hai tay đút túi, nở một nụ cười phóng khoáng với anh ta, xoay người định đi.
"Đợi đã." Lạc Dặc Châu nhìn nụ cười của cô ấy, tim như bị ai đó khẽ siết lấy, một cơn thôi thúc bất chợt trào dâng khiến anh ta buột miệng nói: "Tôi… còn có cơ hội nữa không?"
Đã rất lâu rồi anh ta mới mất kiểm soát như thế.
Cũng chưa bao giờ thấp hèn đến vậy.
"Đương nhiên là không rồi." Cô ấy đáp rất dứt khoát, vẫn giữ nụ cười, dùng những lời dịu dàng nhất để nói ra lời từ chối tàn nhẫn nhất.
Nói xong, cô ấy ngẩng đầu bước thẳng vào homestay.
Gió đêm hơi se lạnh, Lạc Dặc Châu cúi đầu châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, để mặc làn khói quẩn quanh trong phổi rồi mới từ từ nhả ra.
Ngẩng mặt lên, liền thấy Lục Dĩ Ninh và Hứa Chiêu Di không biết từ lúc nào đã đứng cách đó không xa, hai người thậm chí còn đang nắm tay nhau, trên mặt mang theo vẻ vi diệu nhìn anh ta.
Lục Dĩ Ninh: "Xin chia buồn."
Hứa Chiêu Di: "Tôi cái gì cũng chưa thấy."
Một cơn gió lạnh đúng lúc thổi qua.
Hai người lúng túng nhìn nhau một cái.
Lập tức đổi lời.
Hứa Chiêu Di: "Xin chia buồn."
Lục Dĩ Ninh: "Tôi cái gì cũng chưa thấy."
Lạc Dặc Châu khẽ chửi một tiếng: "Mẹ kiếp, tôi giống như một thằng ngu vậy."
"Thế thì tôi đi trước đây." Hứa Chiêu Di biết điều cúi đầu, khẽ kéo kéo tay áo Lục Dĩ Ninh, "Hai người nói chuyện đi, đừng để ý đến em."
Biết bọn họ cần nói chuyện, nên Hứa Chiêu Di cũng rất tinh ý, cố ý để lại thời gian cho họ, một mình chạy vào homestay.
Trước khi đi, Lục Dĩ Ninh còn kéo cô lại, ngang nhiên hôn cô một cái.
Lục Dĩ Ninh nhìn cô đầy lưu luyến, giọng dịu dàng đến mức không tưởng: "Lát nữa xong thì nhắn cho anh, anh đến đón em."
"Ừm." Cô mím môi cười.
"Yêu em, vợ."
Lạc Dặc Châu: "…"
Anh ta cảm thấy mình sắp phát điên lần nữa.
Hai người men theo con phố, vô định đi một lúc, cuối cùng tìm một quán bar nhỏ rồi ngồi xuống.
"Chớp mắt một cái cậu sắp kết hôn rồi." Lạc Dặc Châu nâng ly rượu, cụng với Lục Dĩ Ninh, trong giọng nói mang theo nỗi phiền muộn khó diễn tả.
"Tự lo cho mình đi." Lục Dĩ Ninh nhấp một ngụm rượu, nhàn nhạt đáp.
"Thật sự muốn kết hôn đến thế à?" Lạc Dặc Châu cười khẩy, nhưng trong mắt lại thoáng hiện vẻ u tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!