—
Cơn mưa lớn vừa quét qua, nền đất bốc lên mùi ngai ngái của bùn đất, mọi người đồng lòng hợp sức, cuối cùng cũng chôn lại được bộ rễ quấn xoắn của cây dây leo trăm năm vào hố đất.
Đôi giày leo núi của Đông Đông bất ngờ sa xuống bùn: "Dưới này có thứ gì đó!"
Chiếc xẻng sắt của Ba Tử "choang" một tiếng va phải v*t c*ng, cậu vội vã bới ra từng mảng đất nén chặt, lập tức kinh hãi kêu lên: "Má ơi! Chẳng lẽ chôn ở đây là Trạng Nguyên Hồng*?"
*Trạng Nguyên Hồng: tên một loại rượu cổ nổi tiếng ở Trung Quốc.
Đầu xẻng khều lên một cái chum gốm xanh xám, phản chiếu ánh sáng âm u lạnh lẽo.
Bọn họ vậy mà thật sự đào ra được một chum rượu.
Tiêu Đường quỳ một gối xuống đất, ngón trỏ gõ lên thân chum: "Lớp bùn phong còn nguyên, bên ngoài lại bọc nhựa thông."
Móng tay anh ấy cạo đi chút rêu phong lâu năm, "Nhìn dấu niêm bằng sáp này, ít nhất cũng phải được cả trăm tám chục năm rồi."
"Wow! Đủ tiền mua cái nhà vệ sinh trong nhị hoàn rồi đó!" Lâm Lâm vui mừng nhảy cẫng lên, "Chúng ta phát tài rồi!"
Ba Tử lanh lẹ, lập tức chắp tay hướng về phía Hứa Chiêu Di: "Chúc mừng bà chủ! Bà chủ vận may đến đầu rồi!"
"Bớt làm trò đi." Hứa Chiêu Di tiến lại gần quan sát, vừa chạm tay lên miệng chum liền bị cái lạnh làm cho rùng mình, chum rượu suýt chút nữa tuột khỏi tay. Đúng lúc đó, một cánh tay từ bên cạnh thò tới đỡ kịp, Lục Dĩ Ninh nhanh tay giữ lấy đáy chum.
Hứa Chiêu Di liếc anh một cái nhưng không ngăn cản, để mặc anh ôm lấy chum rượu.
Cô vỗ tay đứng dậy tuyên bố: "Đây là công lao của tất cả mọi người, nên chum rượu này cũng không phải của riêng tôi. Hôm nay, tất cả những người có mặt ở đây đều là cổ đông! Tôi thấy chờ trăng lên ngọn cây thì mở chum! Thế nào?"
"Đúng là phá của trời mà!" Tiêu Đường đau lòng kêu lên.
"Rượu đã chết, người mới sống." Cô hào sảng nói: "Tối nay rượu uống thoải mái, ai say thì tính cho tôi!"
Đám đông lập tức reo hò, khách khứa lẫn nhân viên chen chúc lại thành một đoàn, hô vang: "Bà chủ Hứa quá đỉnh!"
Lục Dĩ Ninh lắc lắc cái chum gốm hai chục cân trong lòng, ngước nhìn Hứa Chiêu Di đang chống nạnh buông lời khí phách.
Anh khẽ cười. Cô gái năm xưa mới nửa ly rượu trái cây đã đỏ mặt tim đập loạn, giờ thực sự đã mang vài phần phong thái giang hồ.
Đã là bà chủ cao cao mà anh không với tới được rồi ~
Buổi tối, mọi người tụ tập ở quầy rượu nhỏ tầng một để ăn mừng. Ăn mừng gì ư? Không có lý do thì ăn mừng một ngày tươi đẹp đi.
"Chúc cho mỗi ngày sau này đều tươi đẹp!" Hứa Chiêu Di nâng ly nói, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Đúng lúc Bối Thi Nam dẫn đội trở về, các cô gái cùng nhau nhập hội cuồng vui.
Đến lúc náo nhiệt nhất, Lục Dĩ Ninh đánh trống, nhịp trống dội làm cả sàn nhà rung lên, mọi người theo tiết tấu nhảy nhót. Hứa Chiêu Di cũng bị Khúc Lâm Lâm và Bối Thi Nam kéo lên, cùng nhau nhảy múa.
Ngay cả khi giữa chừng mất điện, cũng chẳng ai dừng lại. Không có nhạc thì hát chay, không có đèn thì bật đèn pin, chẳng gì cản nổi sự hưng phấn, vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Hơn ba mươi chiếc điện thoại đồng loạt sáng lên thành biển sao, Tiêu Đường bật lửa châm nến c*m v** chai rượu trống, giọng khàn khàn hòa ca vang khắp đại sảnh:
"Quá lâu rồi, quá lâu rồi,
Có phải đã quá lâu rồi.
Quên rồi quên rồi,
Quên lúc bắt đầu là thế nào…"
Hứa Chiêu Di thật sự không nhảy nổi nữa, phất tay rồi ngả người xuống cạnh quầy bar uống một ngụm rượu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!