Chương 80: (Vô Đề)

Sau cơn mưa, phiến đá xanh loang loáng ánh nước, Lục Dĩ Ninh đạp xe cẩn thận từng chút một.

Hứa Chiêu Di dứt khoát gập chiếc ô hoa nhí lại, ngẩng mặt lên, vành tai vô tình cọ vào chiếc sơ mi trắng đã thấm ướt của người đàn ông, bỗng nhiên cô đỏ mặt, ngón tay theo bản năng khẽ níu lấy vạt áo anh. Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, đem hơi nóng nơi đáy mắt cùng những ký ức xưa nghiền nát trong gió.

Rẽ qua khúc sông, con đường nhựa mới trải thẳng vào làng Quạ Đen. Gió thu tháng Mười lướt qua cánh đồng lúa mì, trong sóng lúa nổi lẫn mùi đắng của hoa cúc dại. Lục Dĩ Ninh vừa định mở miệng thì một tiếng sấm bất ngờ xé toạc tầng mây.

Thời tiết ở Gia Thành quả nhiên thay đổi nhanh như chớp, mặt trời mới ló lên chưa được mấy phút, giờ lại sắp mưa to nữa rồi.

"Đạp nhanh lên! Sấm đánh rồi!" Hứa Chiêu Di vốn sợ sấm nhất, lúc này hoảng hốt cả người áp sát vào anh, móng tay qua lớp áo sơ mi bấu vào hõm eo anh.

Yết hầu Lục Dĩ Ninh lăn hai cái, bất chợt đứng bật dậy đạp xe. Sợi xích gỉ sét phát ra tiếng kẽo kẹt, mây đen thoáng chốc đè xuống đầu, hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống giỏ xe vang lên tiếng lách tách.

Thấy anh càng lúc càng đạp nhanh, như muốn liều mạng, Hứa Chiêu Di vội bám chặt lấy tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của anh, hét lên: "Chậm lại! Đừng để chưa kịp ướt mưa đã mệt đến sinh bệnh!"

Bỗng nhiên yên sau khẽ nhẹ hẫng, Lục Dĩ Ninh chống một chân xuống đất xoay người, vòng tay ôm ngang hông cô gái đang kêu lên kinh hãi, đặt cô ra phía thanh ngang trước xe. Đúng lúc màn mưa ào ào trút xuống, anh mở áo mưa quấn người vào trong lồng ngực: "Ôm chặt."

Nói xong liền dứt khoát đứng hẳn dậy, chiếc xe đạp cũ kỹ chao đảo trong cơn mưa lớn, rốt cuộc dừng lại dưới tấm biển đèn neon của làng Quạ Đen.

Vừa kịp bước vào homestay, mưa lớn đã trút xuống nền đá xanh, bốc lên khói trắng. Hứa Chiêu Di áp sát song cửa chạm khắc hoa văn nhìn ra ngoài, cả con đường Hàm Liễu gần như ngay tức khắc chìm trong màn mưa.

Mành tre ở ban công sát sông của homestay đối diện bị gió cuộn thành sóng, bà chủ quán trà đang kiễng chân gỡ chiếc đèn lồng bị mưa quất, du khách tránh mưa dưới mái hiên cũng đồng loạt giơ điện thoại quay lại cảnh mưa xối xả ngoài kia.

Hứa Chiêu Di vừa vào homestay liền uống một chén trà gừng nóng, quay đầu lại thì đúng lúc đụng vào lồng ngực Lục Dĩ Ninh vừa thay xong đồng phục.

Tóc anh còn nhỏ nước, bảng tên đã được cài ngay ngắn, điện thoại quầy lễ tân liên tiếp vang lên gọi thêm trà nóng. Hứa Chiêu Di liếc sang mái tóc vẫn chưa khô của anh, nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cũng nổi lên chút lòng trắc ẩn, gọi anh lại.

"Uống đi." Cô rót cho anh một ly trà gừng nóng.

Lục Dĩ Ninh cảm động vô cùng, hai tay nâng ly như thể nâng thánh chỉ, trong lòng ấm áp, yết hầu mỗi lần lăn xuống lại phải ngẩng đầu nhìn cô một cái, dường như không nỡ uống cạn, cứ quấn quýt nồng nàn.

Hứa Chiêu Di chịu không nổi dáng vẻ này, đập bàn: "Uống nhanh! Uống xong thì đi làm việc cho tôi! Đừng ở đây dây dưa lười biếng nữa!"

Bị bà chủ quát mà người đàn ông ấy vẫn còn cười, đúng là hết thuốc chữa.

Hứa Chiêu Di quay lại quầy gửi tin nhắn cho Bối Bối: [Mưa rồi, có cần cho xe đi đón mấy cậu không?]

Hôm nay cô ấy dẫn các cô gái đi chơi ở điểm tham quan gần đó, rất nhanh liền trả lời: [Không cần! Không bị ướt! Bọn tôi đang ngồi thiền ở chùa nè! Cảm giác rất tuyệt!]

Rồi gửi thêm mấy tấm ảnh các cô gái đội nón lá, đang chép kinh trong hành lang cổ tự, bên ngoài thiền phòng phủ rêu phong, cánh đồng cải dầu mênh mông trong màn mưa mờ ảo như một bức tranh thủy mặc.

Lại thêm một tấm cô ấy đội lệch mũ tăng, làm mặt quỷ: [Sư trụ trì nói tôi vẫn còn vướng duyên trần ~]

Hứa Chiêu Di bất giác mỉm cười, cất điện thoại đi, châm một nén hương, rồi lôi từ ngăn tủ ra một chiếc chăn cashmere dự phòng đắp lên gối, cứ thế bắt đầu làm việc.

Chưa bao lâu, Ba Tử hoảng hốt chạy xuống, báo rằng gác mái bị dột, làm ướt cả bộ Hán phục của khách phòng 211!

Hứa Chiêu Di lập tức đổi phòng cho khách, rồi bảo tiểu Lộc tự mình mang quần áo của khách đến khách sạn năm sao trong trấn để giặt khô.

Còn bản thân thì đi lên gác mái kiểm tra, dưới xà nhà tam giác đang dột nước, cô sốt ruột đi vòng vòng mấy lượt, gọi điện cho thợ sửa thì chẳng ai bắt máy. Cuối cùng hết cách, đang định gọi cho Hứa Đại Dũng thì Lục Dĩ Ninh bất ngờ xuất hiện phía sau cô.

"Để anh." Không biết anh lên từ khi nào, lúc này đã cởi bỏ đồng phục, ống tay áo sơ mi trắng xắn cao tới khuỷu. Hứa Chiêu Di liền cất điện thoại, lùi nửa bước về phía cửa sổ, nghiêng người nhường chỗ.

Nhìn thì có vẻ ra dáng thật, nhưng Hứa Chiêu Di vẫn không yên tâm, chủ yếu là không tin tưởng anh: "Anh biết làm à?"

Khi Lục Dĩ Ninh đi ngang qua, chỉ khẽ liếc cô một cái, chẳng nói gì, nhưng ánh mắt kia rõ ràng viết mấy chữ to tướng – coi thường ai thế hả!

Hộp đồ nghề rơi xuống "cạch" một tiếng. Lục Dĩ Ninh bước lên thang gấp, cứ thế trèo lên. Bên hông buộc túi dụng cụ, trong đó kìm, búa, cờ lê,… đủ cả, rung lên leng keng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!