—
Lạc Dặc Châu hiếm khi đến cửa hàng thị sát, vậy mà lần này lại ăn mặc cứ như đang đi nghỉ mát. Mặc một chiếc áo sơ mi hoa lớn phối cùng áo khoác da, đeo kính râm Prada, hai tay đút túi quần thong thả bước đi, dáng vẻ nhàn nhã như đi dạo chợ. Nếu không phải đang là mùa thu, không chừng anh ta đã mang theo cả đôi dép tông.
Ngay tại khúc cua gần thang máy nhân viên ở tầng năm, sau khi kiểm tra cửa hàng xong, anh ta định lên tầng trên tìm người bạn Lục Dĩ Ninh ngồi chơi một lúc, vừa quay người liền thấy Hứa Chiêu Di đi tới từ hướng đối diện.
Ơ, chẳng phải là cô gái hôm qua hát ở quán bar của anh ta sao? Lạc Dặc Châu thấy thú vị. Còn chưa kịp lên tiếng, Hứa Chiêu Di đã chủ động gật đầu chào, lễ phép hỏi: "Anh muốn lên tầng mấy ạ?"
Thang máy vừa đến, cô còn giơ tay ra chặn cửa cho anh ta bước vào trước, sau đó ấn nút tầng, thái độ rất lễ độ.
Lạc Dặc Châu nói tầng bảy, vừa hay hai người cùng đi một hướng, tầng bảy chỉ có văn phòng quản lý và một phần kho hàng. Hứa Chiêu Di ấn nút xong, lén liếc nhìn anh ta một cái, đúng lúc bị anh ta bắt gặp.
Ngay khoảnh khắc ấy, Lạc Dặc Châu bỗng lóe lên, đột nhiên nhớ ra vì sao hôm đó lại cảm thấy ánh mắt cô gái này quen thuộc đến thế, không phải từng gặp trong nhà hàng, mà là từng thấy trong sách của một người nào đó! Tấm ảnh kẹp trong sách đó chẳng phải chính là cô gái này sao!
Bức ảnh đó chắc là dáng vẻ của cô gái này cách đây năm, sáu năm trước, hình như lúc đó vừa mới vào đại học. Mặc đồ thể thao, đội chiếc mũ đỏ nhỏ, ngại ngùng mỉm cười với ống kính–trông rụt rè khỏi nói. Khí chất so với bây giờ khác hẳn. Lạc Dặc Châu cũng phải bội phục con mắt tinh đời của mình, thế mà cũng nhận ra được!
Hê, thằng nhãi Lục kia đúng là giỏi thật đấy!
Lạc Dặc Châu như vừa phát hiện ra châu lục mới, hí hửng chạy thẳng vào văn phòng của Lục Dĩ Ninh.
"Cậu đến làm gì?" Lục Dĩ Ninh thấy thư ký dẫn anh ta vào, vừa nhìn thấy bộ dạng ăn mặc như lông bông ngoài đường kia đã cau mày.
Anh ta vừa vào đã ngồi luôn lên mép bàn làm việc của người ta, chân gác chữ ngũ. Lục Dĩ Ninh nhìn mà phát ghét, cầm điều khiển hạ rèm cửa sổ xuống.
Lạc Dặc Châu không nói gì, chỉ nhìn anh cười, nụ cười đầy ẩn ý.
Hôm nay tâm trạng của Lục Dĩ Ninh vốn đã rất tệ, lại còn gặp ngay anh ta, bèn cau có: "Có chuyện thì nói, không có thì biến, đừng làm phiền tôi làm việc."
"Ban đầu thì không có, chỉ tính tới tám chuyện chơi với cậu một lúc, ai ngờ mới bước vào đã đột nhiên có chuyện."
Lạc Dặc Châu liếc thấy bên cạnh có cái bình giữ nhiệt, bàn làm việc mà cũng có đồ thế này à? Cô gái nào chăm chỉ quá vậy? Anh ta vô thức với tay định mở ra, nhưng bị Lục Dĩ Ninh quát một tiếng: "Đừng có động vào!"
Làm anh ta giật mình rụt tay lại ngay: "Cậu làm gì mà dữ vậy? Bộ bên trong có bom chắc?"
Lục Dĩ Ninh giấu bình giữ nhiệt ra sau lưng, cau mày: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Tôi phát hiện ra một bí mật, muốn nghe không?"
"Không."
Nhưng Lạc Dặc Châu cứ cố nói: "Giờ tôi biết vì sao hôm đó lại thấy cô gái trên sân khấu quen mắt rồi, cậu có muốn biết không?"
Lục Dĩ Ninh cúi đầu lật báo cáo, chẳng buồn đáp lời.
"Không phải là từng gặp ở nhà hàng đâu, mà là–"
Lục Dĩ Ninh đột ngột nhấc điện thoại bàn, bấm gọi nội tuyến. Rất nhanh, giọng cô thư ký vang lên: "Lục tổng?"
"Người nào cũng cho vào à? Có đặt lịch chưa? Hỏi ý tôi chưa? Làm việc cẩu thả như vậy, không muốn làm nữa thì dọn đồ đi!"
Vừa mở miệng đã mắng xối xả, không chừa cho cô gái người ta chút đường lui.
Chính Lục Dĩ Ninh cũng không nhận ra phản ứng của mình lại gay gắt đến vậy. Mà Lạc Dặc Châu nhìn thấy hết, càng thêm chắc chắn về suy đoán trong lòng.
"Giờ thì tôi hiểu vì sao cậu từ trụ sở chuyển về đây rồi, tuyệt đối không chỉ vì chuyện của mẹ cậu."
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì." Lục Dĩ Ninh lạnh mặt, vừa dứt lời thì thư ký đã đứng ngoài cửa. Anh cầm bút gõ lên bàn mấy cái, nhắm vào Lạc Dặc Châu: "Không đuổi người ra còn chờ gì nữa?"
"Đừng đừng đừng, tôi tự đi!" Lạc Dặc Châu giơ tay đầu hàng, nhanh nhẹn đứng dậy. Anh ta là kiểu mềm lòng với gái đẹp, thấy cô thư ký mắt đỏ hoe gần như sắp khóc, sao nỡ làm khó người ta chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!