Chương 6: (Vô Đề)

Chiếc siêu xe lao vun vút trên đường cao tốc giữa đêm khuya. Lục Dĩ Ninh hạ kính xe, thu lại mui, để mặc cho cơn gió lạnh tháng Mười Một thổi táp vào mặt.

Anh khe khẽ ngân nga một bài hát, chân càng lúc càng đạp ga mạnh hơn. Ngân nga một lúc, bỗng anh bật cười, cảm thấy Hứa Chiêu Di đúng là thú vị thật.

Anh có một căn hộ ở phía đông thành phố, những lúc không muốn về nhà sẽ đến đó nghỉ lại. Căn hộ được quản gia riêng dọn dẹp định kỳ, thỉnh thoảng dì Hà sẽ ghé qua tiếp tế đồ dùng sinh hoạt, nhưng chỉ dừng lại ở mức đó, nơi ấy vẫn lạnh lẽo, vắng vẻ, không có chút hơi người nào.

Cuộc sống độc thân, nói trắng ra là sống tạm bợ, cũng vì vậy mà Lục Mạn Thanh luôn mong anh có thể tìm được một người bên cạnh, chí ít thì cũng khiến cuộc sống bớt lạnh.

Xe đã dừng dưới tầng căn hộ, nhưng Lục Dĩ Ninh lại đổi ý, quay đầu xe, lái về nhà mẹ.

Lúc này, Lục Mạn Thanh và dì Hà đều đã đi nghỉ. Lục Dĩ Ninh vào nhà, cũng không gọi ai, tự vào phòng tắm dưới tầng trệt tắm sơ qua một lượt, sau đó mệt mỏi nằm vật ra ghế sofa, chẳng buồn lên phòng.

Cơn men bắt đầu dâng lên, khiến anh thấy buồn ngủ. Cứ thế, không về phòng, anh ngủ thiếp luôn trên sofa ở phòng khách.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên người đã được đắp chăn, trong bếp vang lên tiếng động lách cách. Ánh nắng xuyên qua cửa kính lớn phía sau lưng chiếu rọi vào người, khiến cả người anh ấm áp dễ chịu.

Lục Dĩ Ninh đưa tay xoa xoa ấn đường, từ từ mở mắt ra, thấy dì Hà đang cúi người trước ghế sofa nhặt lại tấm chăn vừa rơi xuống đất. Dì ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh.

"Thiếu gia tỉnh rồi à? Hôm qua lại đi uống rượu phải không? Lần sau đừng uống nhiều thế nữa nhé, bà Lục xót cho cậu lắm đấy."

"Bà ấy đâu rồi?" Anh hỏi.

Hà Hiểu Nga khẽ hất cằm về phía nhà bếp, cười tươi nói: "Đó, mới sáng sớm đã bắt đầu bận rộn rồi, nói là muốn đích thân nấu cháo cho cậu đấy!"

Lục Mạn Thanh mà đích thân nấu cháo cho anh? Đúng là chuyện hiếm có trăm năm mới thấy. Lục Dĩ Ninh hơi cảm động, rời khỏi sofa, bước đến cửa bếp. Anh khoanh tay tựa vào khung cửa, nheo mắt nhìn bóng lưng Lục Mạn Thanh đang bận rộn trong bếp, bất chợt cảm thấy một chút hạnh phúc.

Lục Dĩ Ninh cất giọng trầm trầm: "Mẹ, đang nấu cháo à?"

"Phải rồi phải rồi, con hiếm khi về nhà một chuyến, mẹ đang định nấu cháo cho Di Di đây, tiện thể con mang cho con bé luôn." Lục Mạn Thanh chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Bà đang nấu cháo hải sản, toàn bộ nguyên liệu trên thớt đều là hàng loại một, có sò điệp, hải sâm, còn có cả tôm hùm và cua, đều là đồ tươi được chuyển đến bằng xe lạnh từ sáng sớm.

Mùi thơm đã bắt đầu lẩn quẩn trong không khí. Lục Dĩ Ninh cau mày: "Không phải nấu cho con à?"

"Cũng đâu có nói không cho con ăn!" Lục Mạn Thanh vẫn không thèm liếc anh lấy một cái.

Lục Dĩ Ninh tức thật sự. Trong mắt mẹ anh bây giờ chỉ còn mỗi cô gái lừa đảo kia. Mới sáng ra đã khiến anh đau dạ dày. Ăn sáng xong, anh xách theo bình cháo, ngồi vào xe, tiện tay ném cái bình giữ nhiệt sang ghế phụ, lái thẳng đến trung tâm thương mại. Lúc xe chạy ngang qua một thùng rác, anh thậm chí còn nghĩ đến chuyện mở kính xe vứt luôn cái thứ chết tiệt này ra ngoài.

Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ. Dù sao thì lãng phí đồ ăn là hành vi đáng xấu hổ, mà anh–sẽ không bao giờ làm một kẻ đáng xấu hổ như thế. Thế là anh mang cháo vào văn phòng, tiện tay đẩy sang một bên, chẳng thèm đưa cho Hứa Chiêu Di.

Hứa Chiêu Di thức trắng cả đêm, hôm sau đến công ty với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc.

Vừa vào văn phòng, cô liền in báo cáo ra, đem cho giám đốc kiểm tra trước. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, đúng giờ làm việc, cô gõ cửa phòng của Lục Dĩ Ninh.

"Vào đi."

Hứa Chiêu Di cung kính đặt tài liệu lên bàn anh, đứng nghiêm chỉnh trước mặt anh: "Lục tổng, đây là bản báo cáo anh yêu cầu."

"Giám đốc của các cô đâu?" Lục Dĩ Ninh không ngẩng đầu, hỏi.

"Giám đốc bảo tôi đưa giúp…" Vì bản báo cáo này là do cô làm, nhưng cô không tiện nói thẳng ra, sợ bị cho là giành công, dù thật ra cũng chẳng phải công trạng gì lớn, nhưng ít ra cũng là công sức của mình.

May mà Đại Diêu có điểm này rất tốt, chưa bao giờ nhận công lao về mình khi giao việc cho cấp dưới. Không như mấy trưởng phòng ở bộ phận khác, suốt ngày chẳng làm gì, giao hết việc cho nhân viên, đến khi báo cáo thì nhận công về mình hết.

Lục Dĩ Ninh bất ngờ ngẩng đầu liếc cô một cái, hỏi: "Phòng mấy người không còn ai khác à? Việc gì cũng đến lượt cô? Cô là vạn năng đấy à?"

Hứa Chiêu Di đứng hình tại chỗ, hoàn toàn không ngờ anh sẽ nói ra mấy lời kiểu đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!