—
Khi Hứa Chiêu Di đến được quán Black Box thì Khúc Lâm Lâm đã đứng chờ ở cửa từ trước.
Một cô gái ngốc nghếch, đứng ngó nghiêng dưới tấm biển hiệu thời thượng, mặc chiếc váy giản dị, trông chẳng ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh.
Đợi đến khi Hứa Chiêu Di chạy tới ôm lấy cô ấy, thì thành ra hai cô ngốc cùng nhau lạc lõng giữa nơi này.
"Sao cậu lại ra ngoài vậy?"
"Bên trong quay cuồng hết cả đầu, tớ sợ cậu tìm không ra nên đặc biệt ra đây đón!"
Khúc Lâm Lâm khoác tay Hứa Chiêu Di, hai người vui vẻ đi vào bên trong.
Vào trong phải đi qua một cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Cầu thang vừa tối vừa hẹp, thi thoảng lại thấy mấy đôi nam nữ ôm ấp nhau, chẳng thèm để ý đến ai xung quanh. Hứa Chiêu Di ngại ngùng không dám nhìn, kéo tay Khúc Lâm Lâm đi thật nhanh xuống dưới. Càng xuống sâu, tiếng nhạc càng rõ ràng, đến cuối cùng thì gần như muốn rung vỡ cả màng nhĩ.
"Bên kia kìa, Đại Phi đặt sẵn chỗ ngồi cho tụi mình rồi, rượu với đồ ăn vặt bao trọn gói luôn!"
"Đại Phi ghê thật đấy!"
Vừa ngồi vào chỗ, Hứa Chiêu Di liền bóc một múi cam ăn thử, chua đến mức phải nhăn cả mặt lại.
Vị trí này không hẳn là tốt nhất, nhưng góc nhìn khá ổn, có thể nhìn rõ một bên sân khấu. Lúc này trên sân khấu có ca sĩ khác đang hát, là kiểu nhạc nhẹ nhàng, có cảm xúc. Người hát trông cũng còn rất trẻ, chắc là sinh viên đại học đi làm thêm.
Hứa Chiêu Di nghe một hồi thì như bị cuốn theo, bất chợt nhớ đến thời đại học, khi cô từng tham gia một câu lạc bộ âm nhạc.
Hồi đó, câu lạc bộ âm nhạc của Đại học Lộ Thành là một trong những câu lạc bộ hot nhất, có vài ban nhạc sinh viên nổi tiếng cực kỳ. Đám hoa khôi nam thần trong trường, phần lớn đều là thành viên của câu lạc bộ này. Hứa Chiêu Di từng giữ chức vụ ủy viên hậu cần, chuyên đặt phòng tập cho ban nhạc, sắp xếp lịch tập và lo những việc linh tinh khác.
Khi đó, cô rất thích giọng ca chính của một ban nhạc, anh biết hát, biết chơi guitar, đánh trống, nói chung cái gì cũng giỏi, khiến không ít nữ sinh phát cuồng.
Hứa Chiêu Di cũng từng là một phần trong đội ngũ thầm thương trộm nhớ ấy, nhưng cô khá may mắn, có thể lợi dụng quyền lực hậu cần của mình để lén vào phòng tập nhìn anh luyện đàn. Có lúc trong phòng chỉ có mỗi anh, anh cũng sẽ hát những bài nhẹ nhàng như thế này. Còn cô thì giả vờ ôm sổ kiểm kê nhạc cụ ở cuối lớp, nhưng thực ra đã lặng lẽ lắng nghe đến mê mẩn từ lâu rồi.
Trên sân khấu, một tiết mục vừa kết thúc, tiếp theo là đến lượt Đại Phi lên biểu diễn. Giai điệu bất ngờ chuyển sang sôi động, tiếng trống rock dồn dập vang lên. Đại Phi ôm đàn guitar bước lên sân khấu, vẫy tay chào khán giả phía dưới, còn tranh thủ liếc mắt đưa tình với Hứa Chiêu Di và Khúc Lâm Lâm.
Anh ấy nói: "Hello everyone! Mọi người sẵn sàng chưa nào? Bài 《Don"t Break My Heart》 tặng cho tất cả các bạn, chúc mọi người tối nay chơi vui vẻ nhé!"
Hứa Chiêu Di và Khúc Lâm Lâm giống hệt hai fangirl nhỏ, ở dưới sân khấu vỗ tay điên cuồng.
Trên lầu, phòng bao VIP.
Lục Dĩ Ninh dựa vào ghế sofa, tay đặt lên lan can, mặt mày có chút u ám, mắt dán chặt về một hướng dưới tầng.
"Sao mặt mũi cau có thế kia?" Lạc Dặc Châu ngồi đối diện, vẫy tay gọi phục vụ rót đầy rượu cho cả hai. Anh ta nâng ly chúc: "Nào nào, có gì buồn phiền cứ nói với anh em một tiếng, để anh đây cũng được vui lây với."
Lạc Dặc Châu còn tưởng anh đang khó chịu vì chuyện công việc, dù sao thì người này cũng nổi tiếng là kẻ cuồng công việc trong giới. Ai mà ngờ được, lúc này người ta lại đang dán mắt nhìn chằm chằm một cô gái nào đó dưới lầu, đến mức hai mắt b*n r* tia lửa.
Lục Dĩ Ninh nhấp một ngụm rượu, thứ rượu cay nồng trượt xuống cổ họng mang theo cảm giác mát lạnh của đá, lập tức khiến dạ dày như bị thiêu đốt rồi lại đóng băng, cảm giác như bốc lên tận óc. Anh nhìn về phía Hứa Chiêu Di, khó khăn lắm mới bật ra được hai chữ từ cuống họng: "Không sao."
Lạc Dặc Châu quay đầu nhìn ban nhạc trên sân khấu, rồi đứng bật dậy, lắc hông đầy ngẫu hứng, chỉ tay về mấy người trẻ kia: "Sao hả? Chính tay tôi đây phỏng vấn chọn đó, cũng ra gì phết chứ?"
Lục Dĩ Ninh không đưa ra ý kiến gì.
Lạc Dặc Châu tưởng anh đang nghĩ đến chuyện gì đó, cũng lên tiếng cảm thán theo: "Tôi nhớ hồi đại học cậu cũng từng lập một ban nhạc mà nhỉ? Khi đó cũng gây tiếng vang lắm cơ mà?"
"Không nhớ nữa." Ánh mắt Lục Dĩ Ninh càng lúc càng sâu, nếu nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt ấy như sắp giết người đến nơi.
Chỉ là Lạc thiếu gia thì nào biết nhìn sắc mặt người ta, vẫn cứ líu ríu thêm vào: "Đáng tiếc là cậu chưa tốt nghiệp đã thôi học, không thì kiểu gì cũng hot một trận ra trò rồi!"
Thực ra, thân thế của Lục Dĩ Ninh không có mấy người thật sự rõ ràng. Phần lớn đều chỉ biết anh sinh ra ở Cảng Thành, học MBA ở nước ngoài, nên mặc định rằng anh từ nhỏ đã sống và học bên đó. Nhưng trên thực tế, anh học đại học ở Lộ Thành, năm hai thì vì gia đình xảy ra chuyện nên mới thôi học để ra nước ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!