Chương 48: (Vô Đề)

Buổi sáng, lúc đi thang máy, Lục Dĩ Ninh tình cờ đứng ngay phía sau hai nhân viên của rạp chiếu phim.

Hai người đó không hề nhận ra anh, liền bắt đầu than phiền gần đây lượng khách trong trung tâm thương mại quá ít, dạo này doanh thu phòng vé quá tệ.

Anh im lặng không nói một lời, mặt mày u ám nghe hết, rồi quay về văn phòng, lập tức bảo Diêu Lôi mang ngay báo cáo doanh thu quý hai của rạp chiếu phim đến.

Mỗi khi lật một trang, lông mày anh lại cau chặt thêm một chút.

"Thông báo xuống dưới, mười phút nữa tất cả đến phòng họp lớn họp ngay."

Hứa Chiêu Di ngồi ở hàng ghế thứ hai, suốt buổi không hề ngẩng đầu, chỉ lắng nghe Lục Dĩ Ninh mắng Diêu Lôi đến mức không còn chút thể diện nào.

"Rạp chiếu phim là ngành kinh doanh chủ lực của trung tâm thương mại, vốn dĩ mang theo hiệu ứng thu hút, đương nhiên phải chủ động gánh vác vai trò đầu tàu kéo lượng khách. Chính vì lý do đó, chúng ta mới đưa ra mức ưu đãi và nhượng bộ lớn nhất. Nếu như đã không thể mang lại lượng khách ổn định cho trung tâm, ngược lại còn để nhân viên rạp phàn nàn vắng khách! Như vậy chẳng phải đảo lộn trắng đen sao?

Vậy xin hỏi, sự hy sinh tiền thuê của chúng ta có ý nghĩa gì đây?"

"Năm trăm mét vuông đất vàng, tôi muốn từng mét vuông đều phải tạo ra giá trị xứng đáng của nó. Tôi cũng hy vọng mỗi nhân viên đều dồn tâm trí vào công việc."

Đại Diêu năm nay bao nhiêu rồi nhỉ? Thêm hai năm nữa là nghỉ hưu, tuổi tác gần như ngang với ba của Lục Dĩ Ninh, vậy mà lúc này lại bị anh mắng đến chẳng khác nào con chó.

Mọi người đều không hiểu sao hôm nay Lục tổng lại nổi giận, doanh thu phòng vé hai năm nay vốn đã nửa sống nửa chết, trước đó cũng chẳng phải chưa từng thử mấy chiêu tiếp thị quảng bá.

Tháng trước còn đặc biệt dựa theo chủ đề phim hot để dựng cảnh trải nghiệm nhập vai, bên trong trung tâm thương mại cũng bày ra kha khá điểm tương tác để khách chụp ảnh check

-in, nhưng hiệu quả đều chỉ ở mức trung bình.

Lục Dĩ Ninh đâu phải không biết, nhưng trước đây anh chẳng nói gì, không hiểu sao hôm nay lại bùng nổ như thế.

Nhưng Hứa Chiêu Di làm sao mà không nghe ra chứ? Những lời chói tai kia rõ ràng là nhắm vào cô, chỉ khiến cô thấy cực kỳ chán chường.

Cuối cùng Lục Dĩ Ninh quay sang nói với Diêu Lôi: "Trước khi tan làm ngày mai, đưa tôi một bản phương án giải quyết. Không làm được thì nghỉ đi."

Diêu Lôi vội vàng lau mồ hôi lạnh, cuộc họp cứ thế mà kết thúc.

Thực ra, từ gần hai năm trước, vị thế đầu tàu hút khách của rạp chiếu phim đã bắt đầu lung lay.

Khi ấy dịch bệnh còn chưa ập đến, phần lớn các rạp đã trong tình trạng thua lỗ, khả năng kéo khách vốn đã chẳng thể sánh bằng siêu thị hay các thương hiệu thời trang, những ngành cũng thuộc nhóm cửa hàng chủ lực.

Nguyên nhân sâu xa vẫn là mở quá nhiều. Dưới sự thúc đẩy của dòng vốn, để đạt mục tiêu niêm yết, các rạp trong nước đã mù quáng mở rộng quy mô. Nhưng một khi quy mô rạp vượt quá sức chịu tải thực tế của thị trường, hàng loạt hệ quả tiêu cực liền nối đuôi nhau xuất hiện.

Tất nhiên, những chuyện đó chẳng phải điều mà Hứa Chiêu Di hay thậm chí là Diêu Lôi – những con trâu ngựa làm thuê cần phải bận tâm. Dù có tạm thời cứu được một rạp chiếu phim, họ cũng chẳng đủ sức thay đổi cục diện của cả ngành.

Hứa Chiêu Di cúi đầu tra cứu tài liệu, đây là lần đầu tiên cô thực sự tìm hiểu sâu về ngành điện ảnh.

Cô thấy những người trong giới điện ảnh cũng đang tích cực tìm hướng đi mới. Một số công ty phim ảnh lớn đã đồng thời mở rộng sang mảng âm nhạc và giải trí thực cảnh, tung ra các dự án công viên giải trí, thị trấn điện ảnh,… Một vài công ty khác thì hướng tầm nhìn sang những ngành mới như y tế và chăm sóc sức khỏe.

Nhưng mà những công ty thực sự chú ý đến việc vận hành rạp chiếu phim lại chẳng có bao nhiêu.

Hứa Chiêu Di bất giác suy nghĩ, với tư cách là một người tiêu dùng, khi đến rạp để ngồi gần hai tiếng đồng hồ, liệu có đủ nội dung khác để khai thác thêm không?

Cứ thế, cô bận rộn cho đến tận trưa. Trong phòng có người gọi cơm, Hứa Chiêu Di không gọi, vẫn ôm khư khư chiếc máy tính tiếp tục tìm tài liệu.

Thực ra, làm việc cũng có cái hay, khi con người ta bận rộn rồi, thì mọi nỗi buồn đều bị đẩy ra khỏi đầu.

Lục Dĩ Ninh cùng Trần Sa từ bên ngoài trở về, đi ngang qua văn phòng của Diêu Lôi, ánh mắt anh theo bản năng liếc vào trong một cái, kết quả là thấy Hứa Chiêu Di ngồi trước màn hình máy tính, ngậm bút, trông ngớ ngẩn.

Cô có vẻ bối rối, bận rộn đến mức rối tung cả đầu, còn Diêu Lôi thì sao? Chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!