—
Sáng hôm sau, Lục Dĩ Ninh lái xe đưa Lục Mạn Thanh và Hứa Chiêu Di đến bệnh viện.
Hứa Chiêu Di vẫn ngồi ở hàng ghế sau, bên cạnh Lục Mạn Thanh.
Lục Dĩ Ninh ở ghế lái, thỉnh thoảng liếc cô qua gương chiếu hậu. Nhưng Hứa Chiêu Di không muốn nói chuyện với anh, chỉ nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi.
Anh rất muốn hỏi rốt cuộc cô sao vậy, nhưng vì trong xe còn có Lục Mạn Thanh, nên đành chờ khi kiểm tra xong rồi sẽ nói chuyện rõ ràng.
Nhưng đến bệnh viện, mọi chuyện bắt đầu bận rộn, nào là xếp hàng lấy số, xét nghiệm, kiểm tra,… cứ thế kéo dài đến tận chiều. Khi anh cầm kết quả xét nghiệm từ phòng bác sĩ bước ra, Hứa Chiêu Di đã bắt taxi rời đi.
Anh gọi điện, cô từ chối nghe. Anh nhắn tin hỏi cô đi đâu, lần này Hứa Chiêu Di trả lời, nhưng chỉ vài chữ:
[Có việc gấp, đi trước rồi. Không thể đưa dì về nhà, xin lỗi.]
[Việc gấp gì?]
Cô không trả lời nữa, cất điện thoại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Trên đường cao tốc giữa mùa hè, cảnh sắc rực rỡ và tươi đẹp đến thế, vậy mà cô lại không hề nhận ra đôi mắt mình đã ướt nhòe từ bao giờ.
Bác tài xế là một người đàn ông trung niên tốt bụng, thấy vậy quay đầu lại hỏi cô có chuyện gì. Biết cô bắt taxi từ bệnh viện, ông còn tưởng cô bị bệnh, liền dịu giọng an ủi:
"Trên đời này chẳng có cái khó nào là không vượt qua được đâu cháu à."
Hứa Chiêu Di vội lau nước mắt, khẽ lắc đầu, nói không có gì.
Đúng lúc đó, Chiêm Nguyên nhắn tin cho cô. Khi ấy đầu óc cô mơ màng, cũng chẳng rõ mình đã trả lời những gì, sau này nhìn lại thậm chí chẳng rõ mình đã nhắn gì.
Chỉ biết rằng khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn, mở điện thoại ra, cô thấy tin nhắn hồi âm từ Chiêm Nguyên, anh ấy nói mình đã về, sắp hạ cánh xuống Lộ Thành.
Anh ấy hỏi cô có muốn cùng ra ngoài ăn một bữa không.
Hứa Chiêu Di chỉ trả lời một chữ: [Được.]
Lần gặp lại Chiêm Nguyên là ở một quán cà phê mang phong cách hoài cổ, ấm áp.
Đó là mùa hè năm 2018, quạt trần xoay chậm rãi, chuông gió khẽ rung tạo nên âm thanh trong trẻo. Chiêm Nguyên ngồi đối diện cô, làn da rám nắng hơn trước, vóc dáng gầy đi đôi chút, nhưng cả người lại toát lên một vẻ rắn rỏi và phấn chấn.
Anh ấy cười, giơ tay chào cô một tiếng, trong đôi mắt như chất chứa thêm nhiều câu chuyện.
Khoảnh khắc ấy, Hứa Chiêu Di bỗng thấy sống mũi cay xè.
Trước khi đến, cô có lục lại đoạn tin nhắn mình đã gửi cho Chiêm Nguyên – những dòng chữ rối loạn, yếu ớt và đầy tuyệt vọng. Cô đoán, có lẽ chính vì những tin nhắn ấy mà anh ấy đã bay thật xa, từ nơi nào đó trở về, chỉ để gặp cô.
Cô thấy mình thật may mắn khi có một người bạn như vậy. Những chuyện không thể kể với Bối Bối hay Lâm Lâm, cô lại có thể dốc hết nỗi lòng với Chiêm Nguyên.
"Em chắc chắn là anh ta theo chủ nghĩa không kết hôn, hay chỉ là không thể kết hôn với em? Hai chuyện này khác nhau đấy."
Nghe lời anh ấy, Hứa Chiêu Di bỗng nhớ lại câu nói tối qua của Lục Dĩ Ninh, tim như thắt lại. Cô cúi đầu, không nói một lời.
Thực ra, cô không chắc. Chính vì không chắc, cô mới sợ. Sợ rằng, dù câu trả lời là gì, thì điều duy nhất không đổi chính là nó sẽ khiến cô đau lòng đến mức không thở nổi.
Những ngày đầu bên nhau ngọt ngào bao nhiêu, thì giờ đây trái tim cô lại đau đớn bấy nhiêu.
"Chỉ là… tôi muốn hiểu rõ hơn suy nghĩ của anh về chủ nghĩa không kết hôn thôi." Hứa Chiêu Di khẽ nói, "Anh nghĩ một người theo chủ nghĩa không kết hôn, sau này có khả năng thay đổi quan niệm sống ban đầu của mình không?"
"Hay là, em nghĩ mình có thể thay đổi anh ta sao?"
"Tôi không biết nữa." Hứa Chiêu Di lắc đầu, giọng nhỏ hẳn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!