—
Sáng sớm hôm sau, Bối Thi Nam liền kéo Hứa Chiêu Di vào phòng trà.
"Di bảo, tôi muốn chủ động thú nhận với cậu một chuyện."
"Hửm?"
"Thật ra mấy bó hoa đó là do Lạc tổng gửi."
"Anh ta đang theo đuổi cậu à?"
"Maybe." Bối Thi Nam nhún vai, "Nhưng tôi vẫn chưa đồng ý đâu."
Hứa Chiêu Di tuy đã biết rồi, nhưng vẫn rất ngạc nhiên, không nhịn được mà hỏi cô ấy và Lạc tổng quen nhau thế nào.
Nghe Bối Thi Nam kể về cuộc gặp gỡ tình cờ giữa họ, cô chợt nhớ đến lời của Lục Dĩ Ninh, lại cảm thấy có chút gì đó không đáng tin.
"Bối Bối, tôi nghe nói vị Lạc tổng đó hình như hơi đào hoa, hơn nữa điều kiện gia đình cũng khá phức tạp, cậu nhất định phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định."
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Bối Thi Nam không nhịn được mà bật cười khúc khích.
"Cậu cười gì chứ, tôi đang nói nghiêm túc đấy." Hứa Chiêu Di nghiêm mặt.
Bối Thi Nam khoác vai cô, cười nói: "Yên tâm đi, bảo bối, yêu đương đâu có gì to tát, cần gì phải nghiêm trọng như vậy."
"Yêu đương không phải chuyện to tát à?" Hứa Chiêu Di hỏi.
"Chứ còn gì nữa? Yêu đương đâu phải kết hôn, nghĩ nhiều thế làm gì?" Bối Thi Nam thản nhiên nói, "Xã hội bây giờ, nhiều người yêu nhau chỉ để vui vẻ lúc đó thôi, cũng giống như tình một đêm vậy, chẳng qua là để giải quyết nhu cầu sinh lý thôi. Tình một đêm chỉ cần dụng cụ tốt, kỹ năng ổn là được, ai mà còn nghĩ đến mấy chuyện rườm rà khác nữa, đúng không?"
"Nhiều người yêu mà không nghĩ tới chuyện kết hôn sao?" Hứa Chiêu Di lại hỏi.
"Tất nhiên rồi! Kết hôn là chuyện của hai gia đình, điều kiện hai bên phải hợp nhau mới được, mà kết hôn thì phức tạp lắm. Còn yêu đương thì đơn giản hơn nhiều, hormone nổi lên thì lăn giường, lăn giường xong thì thành một đôi. Đến khi hormone hết, cảm giác nhạt đi, muốn chia tay thì chia tay thôi."
Nghe Bối Thi Nam nói, Hứa Chiêu Di khẽ trầm ngâm.
Lúc đầu, cô và Lục Dĩ Ninh vì uống say mà lỡ ngủ với nhau. Thời gian ấy, mối quan hệ của hai người cứ mập mờ, khiến cô đau khổ vô cùng.
Cô đã thử dùng đủ lý lẽ để tự an ủi mình, nhưng mãi chẳng vượt qua được nút thắt trong lòng, nhất định phải có một kết quả rõ ràng với anh thì mới yên. Sau này, thật sự ở bên anh rồi, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác buồn bã chỉ vì thái độ lạnh nhạt của anh ngày hôm đó.
Hứa Chiêu Di lúc này mới nhận ra lo lắng của mình là dư thừa. Thật ra Bối Bối còn thoải mái hơn cô nhiều, tình yêu với cô ấy chẳng qua chỉ là một cuộc vui mà thôi.
Lục Dĩ Ninh hiểu rõ Lạc Dặc Châu, nhưng anh lại không hiểu Bối Thi Nam, lo lắng Bối Bối sẽ thật lòng, nên tối qua mới nói những lời ấy. Nhưng thực tế, ngay cả lo lắng của Lục Dĩ Ninh cũng là thừa thãi.
Nhưng việc anh lại nghĩ về Bối Bối như thế, từ một góc độ khác cũng chứng minh, thật ra anh và Lạc Dặc Châu chẳng khác gì nhau, đều là những công tử phong lưu, chỉ vui đùa qua đường. Vậy nên, trong bốn người, dường như chỉ có mỗi Hứa Chiêu Di là thật lòng.
Hứa Chiêu Di cũng không hiểu vì sao tâm trạng mình lại tệ đến vậy. Trở về văn phòng, cô chỉ lặng lẽ ngồi ở chỗ làm, thất thần nhìn vào khoảng không.
Một lúc sau, Lục Dĩ Ninh nhắn tin đến, bảo cô để ý anh một chút.
Cô cầm điện thoại lên, định gõ gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn chẳng biết nên nói gì. Cảm giác chán nản bất chợt ập đến, cô dứt khoát bỏ điện thoại sang một bên, tập trung làm việc.
Gần trưa, Lục Dĩ Ninh bước đến gõ cửa phòng cô.
"Trưởng phòng Hứa, sang văn phòng tôi một chuyến."
Hứa Chiêu Di ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua, phát hiện anh đã quay người đi mất.
Cô vẫn ngồi im tại chỗ, không động đậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!