Chương 44: (Vô Đề)

Hứa Chiêu Di ôm cuốn sổ ghi chép, ủ rũ bước vào.

Vừa vào phòng, cô liền cúi đầu, lặng lẽ ngồi xuống đối diện Lục Dĩ Ninh.

"Sao mà ngốc thế?" Lục Dĩ Ninh chút kiên nhẫn ít ỏi đều dành cả cho Hứa Chiêu Di. Nói là phải tách biệt công việc và tình cảm, nhưng có tách được thật không? Nếu đổi là người khác, anh đã sớm mắng cho một trận té tát rồi. Thế mà đến lượt Hứa Chiêu Di, anh lại chẳng nỡ, chỉ có thể kiên nhẫn chỉ dạy. Dù sao đây cũng là nhân tài do chính anh chọn ra cơ mà.

Hứa Chiêu Di cũng thấy mình ngốc, một chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong.

Trong lòng bỗng có chút chán nản, thậm chí nghĩ, chẳng thà cứ như trước kia, làm việc lặt vặt, chạy tới chạy lui còn dễ hơn, chứ mấy chuyện phải xử lý quan hệ nơi công sở này, thật sự quá khó.

"Chủ yếu là em cảm thấy mọi người hình như…" Hứa Chiêu Di muốn nói lại thôi, nói ra chẳng khác nào đi mách lẻo. Làm một quản lý nhỏ sao lại khó đến thế.

"Mọi người không nghe em?"

"Thật ra em cũng không cần mọi người phải nghe lời em, chỉ cần phối hợp là được. Nhưng em cảm giác… mọi người không mấy khi chịu phối hợp. Trước đây lúc chị Mễ còn ở đây, ai cũng rất nhiệt tình. Giờ em làm quản lý, tuy mọi người đều vui cho em, nhưng hình như chẳng ai thật sự coi trọng em."

"Điện thoại đâu?" Lục Dĩ Ninh gõ ngón tay lên bàn.

"Tạo một group chat đi."

Hứa Chiêu Di nghi hoặc nhìn anh.

"Em là quản lý bộ phận mà không có nhóm làm việc riêng? Sau này muốn sắp xếp công việc thì làm sao, chạy đi tìm từng người à? Hay gọi điện từng người một?"

"Ừm." Hứa Chiêu Di lấy điện thoại ra, rất nhanh lập một nhóm làm việc.

"Vậy bây giờ em nhắn trong nhóm luôn hả?"

Lục Dĩ Ninh liếc điện thoại mình, không thấy lời mời tham gia nhóm nào.

"Không kéo anh vào, em hỏi cái quái gì? Lúc trước chạy tới hỏi trực tiếp còn chẳng ai để ý, giờ nhắn trong nhóm không có quyền lực thì ai thèm trả lời?"

Anh nghiêm mặt dạy dỗ:

"Kéo cả anh với Diêu Lôi vào. Đây gọi là mượn quyền uy để củng cố quản lý. Em mới nhận chức, chưa có uy tín với mọi người, dùng cách này tạm thời cũng được. Nhưng từ góc độ quản lý hợp lý, đây chỉ là giải pháp ngắn hạn chứ không phải lâu dài, hiểu không?"

Hứa Chiêu Di thật sự có hiểu được gì đâu, nghe loạn cả đầu. Nhưng cô biết Lục Dĩ Ninh đang chống lưng cho mình, điều này thì cô hiểu, nên vội vàng thêm Lục Dĩ Ninh và Đại Diêu vào nhóm. Rồi cúi đầu gửi tin nhắn:

[Những ai chưa báo thời gian và yêu cầu sắp xếp ca làm thì nhanh chóng gửi cho tôi nhé, cảm ơn mọi người nhiều ạ.]

Ngay sau đó, Lục Dĩ Ninh lập tức gửi thêm một tin: [Trả lời trong vòng mười phút. Quá thời gian sẽ không điều chỉnh, tất cả nghe theo sắp xếp của cấp trên.]

Tin nhắn vừa gửi chưa tới ba phút, nhóm chat đã rộn ràng phản hồi.

Hứa Chiêu Di liếc nhìn thời gian, trời ạ, chưa tới ba phút nữa chứ!

Chẳng phải ai cũng bận sao?

[Tối thứ Ba và thứ Năm cố gắng đừng sắp ca đêm cho tôi, tôi còn phải đưa con đi học. Cảm ơn quản lý tiểu Hứa nhé, vất vả rồi!]

[Sáng thứ Bảy tôi có lớp cao học, hôm đó đừng xếp ca sáng cho tôi nha.]

Hứa Chiêu Di lập tức cầm sổ ghi chú, lần lượt ghi lại tất cả yêu cầu của mọi người.

Ngay khoảnh khắc đó, như có tia sáng lóe lên trong đầu, cô ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Ninh: "Chúng ta có thể làm một hệ thống xếp ca thông minh không? Như vậy mọi người có thể gửi yêu cầu hoặc đổi ca trực tuyến, vừa không rối, vừa tiết kiệm thời gian lẫn nhân lực. Anh thấy sao?"

Lục Dĩ Ninh nhìn cô, khóe môi bất chợt nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!