—
"Đây là định đi đâu vậy?" Hứa Chiêu Di vừa lên xe đã tò mò hỏi, mắt liếc xung quanh, tay thì bị anh nắm chặt.
Lục Dĩ Ninh vẫn im lặng, nắm tay cô, mắt chăm chú lái xe.
Hứa Chiêu Di lại hỏi: "Anh không về nhà sao? Sao còn ra ngoài nữa? Anh với ông bà ăn cơm xong chưa?"
Những câu hỏi liên tiếp của cô, Lục Dĩ Ninh như không nghe thấy, chỉ bí ẩn nắm tay cô, nhẹ giọng: "Một lát nữa em sẽ biết."
Hứa Chiêu Di không hiểu anh đang làm gì, nhưng chợt nhận ra, anh còn thay đồ à? Kiểu tóc cũng khác hẳn?
Vest kết hợp với áo sơ mi có hoa văn, tóc mái được chải ngược hết ra sau, áo và tóc hơi lộn xộn, toát ra một vẻ phong lưu.
"Đẹp trai không?" Lục Dĩ Ninh khẽ nhếch khóe môi, tự luyến hỏi cô.
"…"
Nếu không biết còn tưởng anh về nhà chỉ để thay bộ đồ này.
Không lâu sau, xe tới nơi. Trước mắt là một tòa cao ốc chọc trời. Lục Dĩ Ninh lái xe thạo đường, tiến thẳng xuống hầm gửi xe, rồi kéo tay cô nhanh bước vào thang máy.
Thang máy lên tầng trên cực nhanh, chớp mắt đã tới tầng sáu mươi sáu.
Đinh – cửa thang máy mở ra, trước mắt là tấm thảm màu champagne trải khắp sàn, ánh đèn từ trần hắt xuống dịu nhẹ, vừa mềm mại vừa sang trọng.
Cạnh cửa, một nữ lễ tân mỉm cười, cúi người nhẹ, nói bằng ngoại ngữ lưu loát: "Chào mừng quý khách."
Cảnh tượng bất ngờ khiến Hứa Chiêu Di hơi hoảng hốt. Cô tự nhiên lùi về phía sau Lục Dĩ Ninh, mặt đầy bối rối, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc sau lấy lại bình tĩnh, Hứa Chiêu Di mới nhận ra đây là một nhà hàng hướng biển. Điều khiến cô còn bất ngờ hơn là, cả tầng này dường như chỉ bày duy nhất một cái bàn.
Gần cửa sổ sát đất là một chiếc bàn dài thanh lịch, trên bàn bày hoa hồng, nến, rượu vang và bộ đồ ăn, trông như trong phim, lãng mạn cực kỳ.
Lục Dĩ Ninh cởi áo khoác, đưa cho nhân viên bên cạnh rồi bước tới, lịch lãm tự tay kéo ghế cho Hứa Chiêu Di. Nhìn cô lúc này còn sững sờ, trong lòng anh lại có chút thỏa mãn, coi như tối nay không uổng công chuẩn bị.
Hứa Chiêu Di chậm rãi ngồi xuống, vẫn còn đang hoà nhập với cảnh vật, bỗng nhiên ngoài trời vang lên tiếng nổ "bùm" thật lớn. Cô giật mình, người hơi run.
Quay nhanh đầu lại, pháo hoa rực rỡ ngay lập tức thắp sáng cả bầu trời đêm, đủ màu sắc, như lạc vào thế giới cổ tích.
Cô vội đứng lên, tiến lại sát cửa sổ, hai tay áp chặt vào kính, mắt mở to, chăm chú không chớp mắt nhìn những chùm pháo hoa lung linh ngoài kia.
Những đợt pháo hoa lần lượt bung nở – đỏ, vàng, hồng, xanh, trong nháy mắt phủ kín cả bầu trời. Rực rỡ, tráng lệ, đẹp như trong mơ.
Lục Dĩ Ninh tiến tới đứng sau cô, bất ngờ đưa tay đặt lên tay cô, từ từ đan các ngón vào nhau.
Hứa Chiêu Di phản xạ muốn rút tay lại, nhưng bị anh giữ chặt trên kính, mười ngón tay khít nhau, không thể động đậy. Ngay lập tức, Lục Dĩ Ninh hơi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên gò má cô.
Vai cô run run, không biết là vì hồi hộp hay xúc động. Anh nhận ra, liền vòng tay ra ôm nhẹ vai cô, tay còn lại nâng cằm cô lên, để cô ngước nhìn, rồi bằng giọng trầm khàn nhưng cực kỳ dịu dàng, anh thì thầm vào tai cô: "Ngắm pháo hoa đi."
Khóe mắt Hứa Chiêu Di bất giác cay xè.
Điều cô không biết là người đàn ông đang đứng sau lưng cô, lúc này vành mắt cũng đã ửng đỏ.
Hứa Chiêu Di hoàn toàn không hay rằng, để đặt được chỗ ở nhà hàng này, Lục Dĩ Ninh đã phải tốn bao nhiêu công sức. Vì không hề đặt trước, nên anh phải thương lượng với khách đã đặt chỗ, gần như là giành lại được.
Cái gọi là sang Hồng Kông tham quan học hỏi chẳng qua chỉ là cái cớ, tất cả những gì anh làm đều chỉ để đưa cô đến đây cùng nhau đón năm mới.
Quay lại bàn dài ngồi ăn, Hứa Chiêu Di vẫn thấy có chút ngượng ngùng. Vừa rồi hai người ở trước cửa kính, cái cảnh mập mờ chẳng biết giấu mặt vào đâu, khi đó cô hoàn toàn ngơ ngác, đầu óc mụ mị, chẳng kịp nghĩ gì khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!