—
Năm 2017 đã kết thúc trong chuyến du lịch Hokkaido như thế. Bước sang năm 2018, Hứa Chiêu Di lại lớn thêm một tuổi, cũng có thêm một người bạn trai.
Bạn trai – hai chữ này, Hứa Chiêu Di vẫn luôn cảm thấy có chút xa lạ.
Hôm đó, trên đường từ công viên Shiroi Koibito trở về khách sạn, Lục Dĩ Ninh nắm lấy tay cô, hai người một sâu một nông giẫm lên lớp tuyết dày chậm rãi bước đi. Đến tận cửa khách sạn, cả hai vẫn chẳng nỡ buông tay.
Hứa Chiêu Di vẫn còn hơi chưa quen, lại sợ bị người quen bắt gặp, nên muốn tách ra giữ khoảng cách với anh. Nhưng Lục Dĩ Ninh không chịu, nhất quyết đòi cô phải chủ động hôn mình một cái mới chịu buông tha.
"Em không muốn." Cứ thế giãy giụa trong trạng thái vừa chống cự vừa ngầm đồng ý, nhưng tay lại bị anh nắm chặt, nhét hẳn vào trong túi áo khoác của anh.
"Hôn một cái thôi, coi như đóng dấu, hửm?" Lục Dĩ Ninh khẽ bóp nhẹ lòng bàn tay cô.
Hai người mặt đối mặt đứng đó, Lục Dĩ Ninh nhìn thẳng vào cô, còn Hứa Chiêu Di thì cúi đầu, mặt đỏ bừng.
"Đóng dấu gì chứ…"
Hai mươi lăm tuổi mới lần đầu yêu đương, Hứa Chiêu Di cũng cảm thấy mình có chút ngốc nghếch.
"Bản hợp đồng vừa rồi, đóng dấu xong thì từ hôm nay chính thức có hiệu lực."
"Em chẳng hiểu anh nói cái hợp đồng gì cả."
"Em nắm tay anh, vậy mà không hiểu à?"
Hứa Chiêu Di liền rút tay lại, nói: "Vậy thì không nắm nữa."
Đúng là phiền chết đi được.
Cô quay đầu chạy vào trong thang máy, ngay khoảnh khắc cửa thang sắp khép lại, Lục Dĩ Ninh nhanh chóng chen vào, mặt dày kéo người vào lòng, xoay lưng về phía camera, ép cô vào góc tường.
Anh đặt một nụ hôn nơi khóe môi cô.
Anh hơi ngẩng cằm, ngón tay cái dịu dàng mân mê vành tai cô, nói: "Chính thức có hiệu lực rồi. Về sau không được trốn anh nữa, biết không?"
Cười cái gì chứ.
Câu chính thức có hiệu lực ấy giống như có ma lực, khắc thật sâu vào trong đầu Hứa Chiêu Di.
Chỉ cần cô vừa yên tĩnh lại, nó liền bất ngờ bật ra, sau đó cứ thế lặp đi lặp lại trong tâm trí không ngừng nghỉ.
Mỗi lần như thế, trong lòng Hứa Chiêu Di đều dấy lên một chút cảm giác lạ lẫm, trước tiên là hai gò má hơi ửng đỏ, nhịp tim cũng rối loạn, rồi ngay sau đó tràn đầy sự phiền muộn ùa lên.
Càng nghĩ càng tức, cô âm thầm trách mình sao lại hồ đồ mà đồng ý như thế chứ? Giờ nghĩ lại, đó tính là lời tỏ tình quỷ quái gì cơ chứ! Đồ đàn ông khốn kiếp!
Hôm đó, từ Nhật bay sang Hồng Kông, Lục Dĩ Ninh bỏ tiền túi, nâng hạng cho tất cả đồng nghiệp nữ lên khoang hạng nhất.
Đám đồng nghiệp nữ tất nhiên rất vui mừng! Nhao nhao cảm ơn Lục tổng trong nhóm chat.
Còn Lục Dĩ Ninh thì sao? Ra vẻ ta đây, lại còn chu đáo nhắc nhở mọi người mấy câu trong nhóm: [Nhớ đừng nói với đồng nghiệp đợt hai đấy nhé, đợt một mới có chế độ đặc biệt thôi.]
Ngữ khí này cũng chẳng biết là học từ ai nữa.
Nhưng rồi cũng bắt đầu có chút lời đồn truyền ra. Tuy rằng ai cũng biết Lục Dĩ Ninh có tiền, thân phận công tử sớm chẳng còn là bí mật, nhưng đối xử tốt với cấp dưới như vậy, lại chẳng hề giống phong cách thường ngày của anh.
"Chẳng lẽ là vì muốn cho một người trong chúng ta lên khoang hạng nhất, nên mới cho tất cả lên à, ha ha…"
Trùng hợp thay, sau khi được lên khoang hạng nhất, ghế của Hứa Chiêu Di lại nằm ngay bên cạnh Lục Dĩ Ninh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!