Chương 36: (Vô Đề)

Otaru thật sự đẹp mê hồn, bên cạnh Hứa Chiêu Di không còn "vận hạn" nào bám theo, tâm trạng cô cũng vui vẻ hơn nhiều so với ban ngày.

Lúc ở núi Thiên Cẩu đi cáp treo, cô còn gặp mấy đồng nghiệp cũng đến ngắm hoàng hôn, mọi người liền quyết định đi cùng nhau, xem xong hoàng hôn thì bắt taxi về cùng.

Khi về thì vừa đúng giờ ăn, trừ Lục Dĩ Ninh ra, mọi người đều đã có mặt ở nhà hàng.

Hứa Chiêu Di nghe thấy có người đang thảo luận:

"Lục tổng chưa xuống à?"

"Lục tổng không xuống được, hình như bị sốt, Đại Diệu đi xem rồi, nói là nằm trong chăn không dậy nổi."

"Nặng vậy sao? Buổi trưa nhìn vẫn còn ổn mà."

"Nghe nói trưa đã sốt rồi, có lẽ chiều ra ngoài lại bị lạnh nên vậy."

Hứa Chiêu Di vừa ăn vừa hơi mất tập trung. Cô nhớ lại chiều nay Lục Dĩ Ninh suốt cả buổi đều giúp họ vác đồ, làm phiên dịch, đi lại nhanh nhẹn, rảnh rỗi còn trêu cô, nhìn chẳng ra vẻ gì là đang khó chịu hay mệt mỏi cả.

Sốt mà anh không nói, còn đi theo ra ngoài mua sắm, trách ai bây giờ?

Nghĩ vậy, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy có chút áy náy. Trở về phòng nghỉ ngơi, Hứa Chiêu Di cầm điện thoại do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nhắn tin cho anh, coi như là lịch sự, quan tâm một chút.

[Anh ổn không?]

Lục Dĩ Ninh không trả lời.

Trong khoảng thời gian gần đây, hầu như mỗi lần nhắn tin với anh, Lục Dĩ Ninh đều phản hồi ngay lập tức, chỉ có lần này là không trả lời.

Hứa Chiêu Di suy nghĩ một lúc, rồi lục trong vali lấy ra một gói miếng dán hạ sốt, lại lấy thêm một ít thuốc hạ sốt và viên ngậm, nhét tất cả vào túi áo lông vũ.

"Bối Thi Nam, tôi ra ngoài một chút, đi cửa hàng tiện lợi mua vài thứ, cậu có muốn mua gì không?"

Bối Thi Nam lúc này đang ngủ mơ màng, đầu trùm trong chăn, mếu máo trả lời: "Không cần, tôi mệt chết đi được, nhớ mang thẻ phòng theo, tôi không mở cửa cho cậu đâu…"

"Được." Hứa Chiêu Di đáp một tiếng, cầm thẻ phòng rồi ra ngoài đi xuống cửa hàng tiện lợi ở dưới khách sạn.

Dù đã có đồng nghiệp mang cơm tối và thuốc đến cho anh, Hứa Chiêu Di tự cho rằng mình hiểu tính cách của anh hơn người khác.

Lần trước khi anh sốt, anh cứng đầu chịu đựng, lần này chắc cũng sẽ không ngoan ngoãn uống thuốc, càng không chịu ăn uống đầy đủ.

Hứa Chiêu Di mua cháo nóng từ cửa hàng tiện lợi về, rồi đi thẳng lên thang máy, tới trước cửa phòng anh.

May mà anh ở riêng một tầng, Hứa Chiêu Di cũng không sợ bị đồng nghiệp khác nhìn thấy.

Gõ cửa, không ai mở, cô liền gọi điện.

Quả nhiên, điện thoại bị từ chối, một lát sau, cửa phòng mở ra.

Lục Dĩ Ninh mặc áo choàng ngủ, người còn quấn thêm một chiếc chăn len màu nâu, trông hốc hác mệt mỏi, xuất hiện trước mặt Hứa Chiêu Di như vậy.

Đôi môi anh trông tái nhợt, khóe miệng hơi hếch xuống, trên gương mặt ốm yếu đó, biểu cảm duy nhất rõ ràng là giận dữ.

"Em tới làm gì?" Anh nghiêng đầu sang một bên, bất ngờ ho hai tiếng, những đầu ngón tay tái nhợt nắm chặt tay vịn cửa, cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu của cơ thể.

Hứa Chiêu Di nhìn anh như vậy, bệnh rũ rượi mà vẫn cố cứng miệng, cô cũng thấy khó chịu thay cho anh.

"Là trưởng nhóm, thăm đồng nghiệp bệnh là trách nhiệm của tôi mà." Hứa Chiêu Di lúc này cũng không muốn tranh cãi nữa, nói xong liền bước qua anh, đi thẳng vào phòng, rồi đặt từng món, cháo nóng, miếng dán hạ sốt và thuốc hạ sốt lên bàn, nhìn Lục Dĩ Ninh nói: "Vào mà uống cháo đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!