—
Lại là một buổi chiều nhàm chán đến phát ngán, đã lâu rồi Lục Mạn Thanh không nhận được tin gì từ Hứa Chiêu Di. Bà cảm thấy bản thân như vừa thất tình, thậm chí còn tệ hơn cả thất tình. Thế là, bà quyết định lại lén lút trốn ra ngoài để đi tìm Hứa Chiêu Di.
Hôm đó tan làm, Hứa Chiêu Di không về nhà ngay mà lên tầng sáu đi xem phim. Đây là thói quen cố định của cô mỗi tối thứ Sáu. Khác với các đồng nghiệp thích náo nhiệt trong quán bar, sở thích duy nhất của cô là tan làm mua một phần bắp rang, một mình tận hưởng sự yên tĩnh và thư giãn, một cách tiêu tốn không nhiều nhưng lại mang đến cho cô cảm giác thỏa mãn rất lớn.
Lúc ấy đang có một bộ phim bom tấn được công chiếu, nghe nói hiệu ứng đặc biệt rất mãn nhãn. Ban đầu Hứa Chiêu Di đã hẹn Khúc Lâm Lâm cùng đi xem, nhưng Khúc Lâm Lâm đột ngột cho cô leo cây.
Ngay lúc cô chuẩn bị lấy vé vào rạp, thì nhận được cuộc gọi từ Lục Mạn Thanh. Lục Mạn Thanh đã lên tầng sáu tìm cô, Hứa Chiêu Di vẫn tiếp đón bà một cách nhiệt tình như trước.
"Sao dạo này không thấy cháu nhắn tin cho dì nữa?" Lục Mạn Thanh nắm tay cô, lẩm bẩm như trách móc, thật sự rất thích cô.
Hứa Chiêu Di hơi ngại, tất nhiên không dám nói thật với bà, chỉ bảo gần đây mình khá bận…
"Đúng lúc cháu có thêm một vé xem phim, để cháu mời dì xem cùng nhé!"
"Được chứ!"
"Dì xem được phim phiêu lưu không ạ?"
"Thích chứ, thích chứ!" Lục Mạn Thanh vui vẻ đáp. Nhưng thật ra bà thích gì đâu? Chỉ là muốn ở cạnh Hứa Chiêu Di thêm một lúc thôi.
Dĩ nhiên bà cũng có tính toán riêng, thật ra bà thấy Hứa Chiêu Di là một cô gái rất được, muốn nhân cơ hội này để ghép đôi cô với thằng con trai nóng tính của mình.
Thế là hai người cùng đi xem một bộ phim phiêu lưu. Ngay khoảnh khắc đeo kính 3D lên, Hứa Chiêu Di vẫn chưa hề hay biết chuyện gì sắp xảy ra. Khi phim chiếu được nửa chừng, Lục Mạn Thanh đột nhiên cảm thấy tim đau thắt, sắc mặt tái nhợt, thậm chí gần như không thể ngồi thẳng được nữa.
Hứa Chiêu Di hoảng hốt, phản ứng theo bản năng xử lý trong công việc, lập tức định liên hệ với đồng nghiệp trực ca hôm đó để mang hộp cấp cứu đến, đồng thời nhanh chóng gọi 120.
Nhưng Lục Mạn Thanh lại ngăn cô lại. Bà mang theo thuốc bên người, sau khi uống vào thì cảm thấy dễ chịu hơn, liền không cho Hứa Chiêu Di gọi cấp cứu, cũng không cho cô đi nhờ ai giúp, mà chỉ đưa điện thoại cho cô, bảo gọi con trai mình đến.
Hứa Chiêu Di mở danh bạ, lập tức bấm gọi cho con trai bà. Chưa đầy năm phút sau, Lục Dĩ Ninh đã vội vã chạy tới. Đó là lần đầu tiên từ trước đến nay Hứa Chiêu Di thấy trên gương mặt anh lộ ra vẻ hoảng hốt và lo lắng như vậy, đến mức chính cô cũng quên cả cảm giác sửng sốt ban đầu của mình.
Sau khi đưa Lục Mạn Thanh đến bệnh viện, Lục Dĩ Ninh đi cùng bà vào phòng khám làm kiểm tra. Còn Hứa Chiêu Di thì ngồi một mình trên băng ghế dài ngoài hành lang, đầu óc dần trở lại trạng thái bình tĩnh, tâm trạng cũng dịu xuống đôi chút.
Lục Dĩ Ninh làm xong thủ tục nhập viện cho bà, mệt mỏi quay lại hành lang thì bất ngờ thấy Hứa Chiêu Di vẫn còn ngồi yên tại chỗ, lặng lẽ đợi.
Khoảnh khắc đó, anh hơi sững người. Hứa Chiêu Di lúc đi làm lúc nào cũng nhút nhát dè dặt, nhưng giờ đây, cô lại lấy hết can đảm, cảm thấy mình nên mở lời xin lỗi anh.
"Tôi không biết dì có bệnh tim, cũng không nên đưa dì đi xem phim phiêu lưu…" Trước đây Lục Mạn Thanh chưa từng nhắc đến tình trạng sức khỏe của mình, nhưng dù sao thì việc đưa người lớn tuổi đi xem thể loại phim k*ch th*ch như vậy rõ ràng là thiếu suy nghĩ, nên Hứa Chiêu Di cảm thấy mình cần phải xin lỗi vì chuyện đó.
"Không trách cô." Lục Dĩ Ninh chỉ đáp một câu như vậy. Suốt cả buổi tối anh lo lắng đến phát hoảng, may mà kết quả kiểm tra không có gì nghiêm trọng, giờ đến cả sức nói cũng sắp cạn rồi.
Anh nói không trách không phải vì lịch sự khách sáo, mà là anh thật sự không trách cô. Cô gái này làm sao biết được mẹ anh có bệnh chứ, dựa vào đâu mà trách cô? Huống hồ, ngay từ đầu chính họ đã dùng thân phận giả để tiếp cận cô, cô còn chẳng hề để bụng, vậy anh còn tư cách gì mà đi trách cô?
Thật ra nhìn anh thường ngày hằm hằm khó gần là thế, nhưng cũng là người biết lý lẽ. Hứa Chiêu Di khẽ gật đầu, lại nói thêm một câu xin lỗi: "Vậy thì… làm phiền anh chăm sóc dì rồi."
Rồi lại giống như trước, vội vàng rút lui trong lặng lẽ.
Có lẽ vì đã biết thân phận thật của bà, nên sau đó cố tình tránh mặt. Tóm lại từ sau lần đó, Lục Mạn Thanh thật sự không còn gặp lại Hứa Chiêu Di nữa.
Haiz, một cô gái tốt như vậy mà… Lục Mạn Thanh gặp không ít cô gái rồi, nhưng hiếm ai khiến bà có cảm tình như thế.
Nằm viện lâu ngày, con người ta dễ sinh cáu gắt, nhìn gì cũng thấy ngứa mắt. Mỗi lần Lục Dĩ Ninh tới thăm, đều thấy mẹ mình nằm một mình trên giường than thở chán chường. Hà Hiểu Nga kể cho bà nghe mấy chuyện cười thú vị trên mạng, bà cũng trùm chăn kín mít, chẳng thèm đáp lại, đúng là kiểu tính khí trẻ con.
"Hay là mình xuất viện đi? Về nhà tĩnh dưỡng, con thuê bác sĩ riêng cho mẹ, thêm xe riêng với tài xế nữa. Mẹ muốn đi đâu thì nói trước với con một tiếng, nếu con rảnh con đưa mẹ đi, được không ạ?" Lục Dĩ Ninh hiếm khi nhẹ giọng dỗ dành bà như vậy. Nhưng bà thì sao?
Bà dở thói đập vỡ cho xong, chẳng nể nang gì: "Không về! Không đi! Chẳng đi đâu cả! Phẫu thuật cũng không làm nữa! Dù sao tỷ lệ thành công cũng không cao, sống thì cũng chán, chi bằng khỏi sống luôn cho xong!"
Lục Dĩ Ninh cái gì cũng có thể nhịn, nhịn mẹ giận dỗi, nhịn mẹ nổi khùng, nhưng chỉ không thể nhịn được khi bà nói những câu xui xẻo như vậy về bản thân mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!