—
Mười giờ ba mươi lăm phút tối, cô đến bệnh viện sớm hơn dự kiến.
Ca phẫu thuật kéo dài năm tiếng, Hứa Chiêu Di ngồi cùng dì Hà trên hàng ghế dài trước cửa phòng mổ, một tay ôm lấy vai bà.
Hà Hiểu Nga căng thẳng đến mức tay chân run lẩy bẩy, nhắm chặt mắt, miệng không ngừng cầu nguyện.
Hứa Chiêu Di trấn an: "Không sao đâu, ca phẫu thuật nhất định sẽ thuận lợi, dì đừng quá lo lắng."
Còn Lục Dĩ Ninh thì ngồi một mình trên hàng ghế dài bên hành lang đối diện, đầu cúi thấp, vành mắt đỏ ửng, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Nhìn qua trông anh đơn độc, vỡ vụn, có chút đáng thương.
Hà Hiểu Nga lau nước mắt, nói với Hứa Chiêu Di: "Di Di, cháu không cần ngồi với dì đâu, cháu có thể sang ngồi với thiếu gia không? Bây giờ nó mới là người cần an ủi nhất."
Thấy Hứa Chiêu Di chưa động, bà lại rơi nước mắt, không kìm được nắm lấy tay cô, nói một câu như thế này: "Năm đó, anh trai nó cũng rời bỏ nó theo cách này."
Hứa Chiêu Di có chút động lòng trắc ẩn, cô cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng dì Hà, đứng dậy bước đến trước mặt Lục Dĩ Ninh.
Trước ca phẫu thuật, Lục Dĩ Ninh đã ký một xấp giấy, nội dung câu nào câu nấy đều khiến người ta sợ hãi, nào là trong lúc phẫu thuật có thể xảy ra sự cố, thậm chí còn có nguy cơ thất bại…
Hứa Chiêu Di hiểu rõ, những lời này chưa chắc sẽ trở thành sự thật, chẳng qua là tuyên bố mà bệnh viện buộc phải thông báo để miễn trừ trách nhiệm.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Lục Dĩ Ninh cầm bút, từng nét từng nét ký tên mình xuống, trong lòng cô vẫn không kìm được mà cảm thấy xót xa cho anh.
Cô nghĩ, lúc này đây, anh cần một chút an ủi. Bất kể lập trường thế nào, cô cũng nên cho anh chút an ủi.
Cô khẽ ngồi xuống bên cạnh anh, lặng lẽ đồng hành. Lúc ấy trên hàng ghế dài chỉ có hai người họ.
Cách nhau chừng một cánh tay, Hứa Chiêu Di đặt hai tay lên đầu gối, hơi cúi đầu, ánh mắt rơi vào những mảng sáng tối của ánh trăng hắt trên nền gạch, đồng thời âm thầm cầu nguyện cho dì.
Bất chợt, Lục Dĩ Ninh đưa tay ra, phủ lên cổ tay cô. Những ngón tay lạnh lẽo chạm vào hơi ấm nơi ấy, như thể nhịp đập nơi mạch máu cô theo đầu ngón tay truyền vào tim anh, khiến trái tim vốn lơ lửng giữa không trung của anh cuối cùng cũng tìm được điểm tựa.
Hứa Chiêu Di theo phản xạ muốn rụt tay lại, nhưng Lục Dĩ Ninh lập tức siết chặt cổ tay cô, đôi mắt hoe đỏ nhìn cô, như thể hạ quyết tâm, dù thế nào cũng không chịu buông cô ra.
Hứa Chiêu Di thử rút tay mấy lần nhưng hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể mặc cho anh ngang ngược, bá đạo nắm chặt tay mình.
"Lục Dĩ Ninh, anh buông tôi ra."
"Không buông."
"Anh đừng vô lý, anh mà còn thế nữa tôi sẽ đi đấy."
"Vậy tôi cứ vô lý."
Nói xong, anh còn quá trớn, trượt tay xuống lòng bàn tay cô, các ngón tay len vào kẽ tay, gắn chặt với nhau, mười ngón đan xen.
Không cho cô rời đi.
Hứa Chiêu Di tức đến mức mặt nóng bừng, ngay cả bàn tay cũng hơi run, nhưng đồng thời cũng cảm nhận rõ mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay anh đang từng chút một thấm vào tay mình.
Thoáng chốc, cô nhớ tới lời Chiêm Nguyên đã nói với mình, vành mắt ươn ướt, cô hỏi anh: "Rốt cuộc anh có ý gì?"
"Ý tôi chính là vậy."
Hứa Chiêu Di tức đến mức chẳng thèm để ý đến anh nữa.
Cứ thế, hai người nắm tay ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, cho đến hơn ba giờ sáng, cửa phòng mổ cuối cùng cũng mở ra, Lục Mạn Thanh được đẩy ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!