Chương 24: (Vô Đề)

Nụ hôn của Lục Dĩ Ninh dữ dội đến lạ thường, gần như dồn hết sức nặng của anh lên người cô, khiến chiếc ghế sofa kêu lên những âm thanh kẽo kẹt.

Ý thức của Hứa Chiêu Di dần trở nên mơ hồ, cô chỉ biết mơ màng đáp lại anh. Cả hai đều không rõ khoảnh khắc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng khao khát trỗi dậy quá đột ngột.

Anh bật ra vài tiếng gầm khẽ, trầm thấp, bàn tay không kìm được luồn vào bên trong lớp áo đã bung của cô, nhanh chóng kéo tuột áo lót, dồn toàn bộ lực vào lòng bàn tay, cử chỉ gấp gáp và đầy bản năng.

Hứa Chiêu Di cuối cùng không nhịn được mà bật ra một tiếng rên khe khẽ, run rẩy tràn từ môi, như một tín hiệu rõ ràng.

Hơi thở của anh khựng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt đẫm nước đầy sợ hãi của cô, dịu dàng hôn lên hàng lệ, rồi tiếp tục hôn nhẹ lên giữa chân mày, chóp mũi và cằm cô.

Cảm nhận được sự buông lỏng trong khoảnh khắc đó, anh bất ngờ xoay người cô lại, hai tay siết lấy eo cô, từ phía sau từng chút hòa làm một.

Họ ở trên chiếc sofa ngoài ban công, không chút che giấu, cuồng nhiệt và mãnh liệt hoàn thành lần đầu tiên đúng nghĩa trong đời của mỗi người. Nhưng đến cuối cùng, Lục Dĩ Ninh lại chậm rãi hơn, cẩn thận cảm nhận từng chút sâu thẳm.

Anh nâng cằm cô lên, trao cho cô một nụ hôn sâu đong đầy tình cảm. Mồ hôi trên trán anh lăn dọc theo sống mũi, nhỏ xuống môi cô, anh dùng đầu lưỡi khẽ l**m đi giọt mồ hôi ấy, rồi lại tiếp tục hòa quyện trong nụ hôn cuồng nhiệt.

Khi mọi thứ dần lắng xuống, gió quanh họ dường như cũng ngừng thổi. Mồ hôi trên người nhanh chóng tan đi, mang theo cả hơi ấm trên da, để lại một cảm giác lạnh buốt lạ thường.

Hứa Chiêu Di rúc đầu vào khuỷu tay anh, hai tay ôm lấy eo anh. Lục Dĩ Ninh vẫn cứ ôm chặt lấy cô như thế, cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần, thỉnh thoảng cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.

Dù không còn tiếp tục l*m t*nh, nhưng vẫn cứ ôm nhau hôn môi thế này thì có phần kỳ quái. Thế nhưng bầu không khí mờ ám chết tiệt này lại quá đỗi mê người, đến mức không ai nỡ phá vỡ.

Hứa Chiêu Di đột nhiên cảm thấy bụng dưới nhói đau, mãi mới nhận ra đó là cảm giác rách toạc sau lần đầu tiên.

Cô vẫn thấy hơi lạnh, dù đang nằm trong lòng anh, vẫn không kìm được mà khẽ run lên: "Tôi mượn áo sơ mi của anh mặc một chút được không?"

"Ừ." Lục Dĩ Ninh ngồi dậy, nhặt chiếc sơ mi dưới sàn lên đưa cho cô, nhưng không nhìn cô lần nào, chỉ lặng lẽ quay lưng về phía cô. Như thể anh bỗng tỉnh rượu, cúi đầu không nói lời nào, bóng lưng trông như đang hối hận và có chút né tránh.

Hứa Chiêu Di nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của anh, trái tim như bị kim châm nhói một cái, lặng lẽ cúi đầu mặc áo vào.

Cơn đau khiến trán cô lấm tấm mồ hôi, cô đưa tay lau đi: "Tôi có thể dùng nhờ nhà vệ sinh của anh được không?"

"Ừ."

Hứa Chiêu Di đứng dậy đi vào nhà tắm để dọn dẹp bản thân. Cô từng mơ tưởng không biết bao lần về lần đầu tiên của mình sẽ diễn ra như thế nào, nhưng chưa từng nghĩ lại kết thúc trong hoàn cảnh thế này. Lục Dĩ Ninh có phần dữ dội, nhưng vẫn giữ được sự kiềm chế, luôn biết dừng đúng lúc.

Cô không bị chảy quá nhiều máu, nghĩ lại cả quá trình thật ra cũng không cảm thấy đặc biệt đau, có thể do sự đau đớn đã bị cảm giác k*ch th*ch khi đó che lấp. Chỉ là sau đó, hậu cảm kéo dài và mãnh liệt hơn nhiều, đến giờ chân cô mới bắt đầu run lên không kiểm soát nổi.

Lục Dĩ Ninh quấn chăn, lười biếng dựa vào ghế sofa, chậm rãi nhả khói thuốc. Ánh mắt anh sau khi cảm xúc tình ái rút đi lại trở nên lạnh lùng đến lạ thường, khiến bất kỳ ai cũng không dám tùy tiện đến gần, dù chỉ một giây trước cả hai còn từng thân mật không khoảng cách.

Bước chân của Hứa Chiêu Di dừng lại phía sau lưng anh, lặng lẽ nhìn bóng anh đang hút thuốc.

Trong màn đêm sâu thẳm, bóng dáng anh như hòa tan vào bóng tối, toát lên một sự lạnh nhạt và xa cách khó diễn tả thành lời.

Cô mất rất lâu để tự trấn an trong lòng, mới lấy hết can đảm hỏi khẽ: "Tôi có thể mượn phòng anh ngủ lại một đêm được không?"

Trời quá tối, cô không bắt được xe, hoặc có thể là vì cơ thể cô đau quá không đi nổi nữa, tóm lại chính cô cũng không rõ lý do gì khiến mình mở lời xin được ở lại.

"Ừ."

"Cảm ơn anh."

Lục Dĩ Ninh tỉnh giấc vì lạnh khi đang nằm trên ghế sofa. Lúc mở mắt, bầu trời ngoài kia vừa hé chút ánh sáng mờ nhạt.

Những mảnh ly vỡ trên sàn đã được dọn sạch, trên người anh có cả chăn lông và một tấm chăn mỏng đắp thêm. Bên cạnh tay anh, trong chiếc gạt tàn đã đầy kín bảy tám đầu lọc thuốc lá.

Trong điện thoại có một tin nhắn chưa đọc. Anh nhắm mắt lại, im lặng rất lâu mới mở ra xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!