—
Trong bầu không khí quái dị và nặng nề như thế, thời gian cũng dần trôi đến ngày mùng Một tháng Năm.
Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng đón chào hoạt động lễ hội ẩm thực đầu tiên do chính cô phụ trách.
Lễ hội ẩm thực lần này là một hoạt động mà Hứa Chiêu Di thực sự tự mình lên kế hoạch và quảng bá, đối với cô mà nói, điều đó vô cùng quan trọng, thậm chí có thể xem là một cột mốc nho nhỏ trong quá trình trưởng thành của bản thân.
Tuy quy mô không hẳn là hoành tráng, nhưng nhờ chủ đề ẩm thực độc đáo cùng công tác tuyên truyền được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, bầu không khí vẫn vô cùng náo nhiệt.
Gặp đúng thời điểm đặc biệt, Hứa Chiêu Di cũng không nhờ các chị em bên bộ phận quảng bá hỗ trợ, mà trái lại, tự mình ra mặt, kiêm luôn vai trò MC một lần, hiệu quả cũng tạm ổn.
Hôm đó, cô trang điểm theo phong cách rất dịu dàng, mặc một chiếc váy dài hai dây màu trắng ngà, chất liệu bóng như lụa, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, xương quai xanh trắng trẻo sạch sẽ, đi đôi giày cao gót nhỏ, bước qua bước lại trên sân khấu.
Theo lời của Bối Thi Nam: "Cậu đúng là như một mỹ nhân cổ điển bước ra từ trong tranh, tuyệt đỉnh."
Lâm Lâm và Đại Phi cũng đến cổ vũ cô. Lâm Lâm phụ trách dạo chơi, ăn uống, mua sắm, còn Đại Phi thì lên sân khấu biểu diễn, phần tương tác khiến không khí tại hiện trường bùng nổ.
Không khí hôm đó thậm chí còn sôi động hơn bất kỳ hoạt động nào trước đây.
Theo thống kê, doanh thu của các ngành hàng ẩm thực trong ngày không những tăng mạnh, mà còn thu hút được một lượng lớn hội viên mới gia nhập, đồng thời thúc đẩy sự phát triển của dịch vụ giao đồ ăn.
Quan trọng hơn nữa, hoạt động lần này đã nâng cao rõ rệt mức độ hài lòng tổng thể của khách hàng đối với trung tâm thương mại, bất kể là chất lượng dịch vụ, lưu lượng khách hay phản hồi từ khách hàng, đều vượt xa mục tiêu đã đề ra.
Hứa Chiêu Di gọi đó là một sự viên mãn nho nhỏ.
Thật ra hôm đó Lục Dĩ Ninh cũng có đến, nhưng anh lại ngồi ở một góc, không đến tìm Hứa Chiêu Di.
Anh đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm lớn, ngồi trên ghế cao của tiệm nước, gọi cho mình một ly nước chanh, cứ thế vắt chân ngồi nhìn những tiết mục nhàm chán trên sân khấu bên ngoài, ánh mắt thi thoảng lướt quanh, quan sát sở thích của vài vị khách qua lại.
Từ bao giờ mà gu thẩm mỹ của mọi người lại trở nên tầm thường như vậy? Khi người bạn tên Đại Phi của Hứa Chiêu Di lên sân khấu, bầu không khí đột nhiên trở nên sôi động đến mức anh phải nghi ngờ cả đôi mắt của mình.
Hứa Chiêu Di ở dưới sân khấu cười vui vẻ hết sức.
Lạc Dặc Châu nhắn tin hỏi anh đang ở đâu: [Tối nay sắp xếp thế nào đây?]
Mấy ngày gần đây hai người họ gần như quấn lấy nhau không rời, ba buổi tối liên tiếp đều do Lạc Dặc Châu lên lịch cho Lục Dĩ Ninh.
Theo cách nói của anh ta: "Đại thiếu gia Lục hiếm khi chịu buông công việc để thả lỏng bản thân một lần, thì nhất định phải hầu hạ ngài cho thoải mái dễ chịu rồi!"
[Nghỉ ngơi.] Nhưng hôm nay Lục Dĩ Ninh lại đáp như vậy.
[Nghỉ ngơi?]
Lục Dĩ Ninh không trả lời nữa, khoá màn hình điện thoại rồi đặt sang bên cạnh. Chẳng lẽ anh không thể nghỉ ngơi sao? Tối qua chơi đến tận bốn giờ sáng mới về nhà, mệt như chó. Vậy mà hôm nay lại dậy từ sớm, có mặt ở đây, chỉ để xem Hứa Chiêu Di lần đầu tiên trong đời làm MC cho một sự kiện, cũng thật là thú vị.
Nói thật, sự kiện hôm nay tổ chức khá tốt. Vượt ngoài mong đợi của anh không chỉ là lưu lượng khách tăng rõ rệt có thể thấy bằng mắt thường, mà còn là màn thể hiện của cô.
Dù là phong thái làm MC, hay khả năng điều phối hiện trường, kiểm soát tình hình, tất cả đều tiến bộ vượt bậc.
Nhưng anh lại không thể cười nổi chút nào.
Sau khi sự kiện kết thúc, trời đã tối. Hứa Chiêu Di thay đồ xong, kéo thân thể mệt mỏi bước ra khỏi trung tâm thương mại, trong tay xách một phần bún trộn sốt đặc biệt đã được đóng gói sẵn, đó là bữa tối của cô hôm nay, để tự thưởng cho bản thân, cô còn cố tình gọi thêm một quả trứng luộc tẩm vị.
Cô bước đi trong ánh đèn đường, từng bước một như dẫm lên cái bóng của chính mình, mỗi bước đều cảm thấy cơ thể như sắp rã rời.
Hay là gọi xe về nhỉ? Thỉnh thoảng bắt taxi một lần cũng không tính là xa xỉ, huống chi hôm nay cô đã đi bộ rất nhiều, cảm giác đôi chân như muốn tê liệt. Ừ, vậy thì bắt taxi!
Nghĩ vậy, cô dừng lại bên lề đường, vừa giơ tay định vẫy một chiếc taxi đang chạy qua thì một chiếc xe mui trần dừng lại trước mặt cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!