Chương 20: (Vô Đề)

Bữa tối hôm đó thật sự khá buồn cười.

Lúc mới bắt đầu, Hứa Chiêu Di vừa ngồi xuống, vành tai vẫn còn đỏ ửng, cô và Lục Dĩ Ninh ngồi cách nhau một người, cả hai đều cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.

Lục Mạn Thanh nhìn ra giữa họ có chút gì đó không bình thường, thế này thì chẳng giống đang diễn chút nào, đến cả cặp đôi thật cũng không gượng gạo như vậy. Trong lòng bà không khỏi vui mừng.

"Đây đây, Di Di, ăn nhiều cá một chút đi, cá là bổ dưỡng nhất đấy." Lục Mạn Thanh vừa nói vừa ra lệnh cho Lục Dĩ Ninh, "Cá để bên chỗ con kia, Di Di với không tới, mau gắp cho con bé đi."

Lục Dĩ Ninh không cam lòng mà cầm đĩa cá lên: "Nghe chưa? Bảo cô ăn nhiều cá một chút, ăn cá cho thông minh ra, đỡ phải lúc nào cũng ngốc như vậy."

Hứa Chiêu Di cũng cầm đĩa khổ qua trộn trước mặt mình lên, đổ vào bát của Lục Dĩ Ninh: "Anh cũng ăn nhiều khổ qua vào nhé! Khổ qua giúp hạ hỏa, đỡ phải suốt ngày nóng nảy, nói năng khó nghe khiến người ta ghét."

Dù sao bây giờ đã tan làm rồi, tan làm thì cô không phải là nhân viên của anh nữa, Hứa Chiêu Di chẳng sợ gì cả.

Lục Dĩ Ninh lập tức bị nghẹn đến mức không nói nổi lời nào, sắc mặt sầm sì. Lục Mạn Thanh lần đầu tiên nhìn thấy con trai mình bị lép vế trong lời nói, còn chưa kịp phản ứng thì đã bật cười thành tiếng.

Lục Dĩ Ninh trừng mắt như dao lia qua.

"Được rồi được rồi." Lục Mạn Thanh cố nín cười, xua tay chuyển chủ đề, hỏi Hứa Chiêu Di: "Di Di dạo này công việc thế nào? Đầu năm có bận lắm không?"

Lục Dĩ Ninh lại giành lời trước: "Năm ngoái vừa thất bại trong kỳ tranh cử chức vụ, không có gì ra hồn, người rảnh nhất chính là cô ấy! À không, trừ lúc đặt cơm trưa và đi lấy cà phê buổi chiều."

Anh đâu phải loại người chịu thiệt, nhất là thiệt mà không nói ra được, đừng có mơ!

Lần này Hứa Chiêu Di lại không giận. Cô suy nghĩ một chút, rồi đặt đũa xuống, nghiêm túc trả lời câu hỏi.

"Không sao cả, thất bại trong kỳ tranh chức chỉ chứng tỏ năng lực của tôi vẫn chưa đủ, nhưng tôi sẽ tiếp tục cố gắng, tôi rất tự tin vào điều đó. Hơn nữa năm nay tôi đã có kế hoạch công việc cụ thể rồi. Tôi đã nộp đơn xin ngân sách cho ba hoạt động trong cả năm và xin làm người phụ trách chính. Hiện tại một trong ba hoạt động, lễ hội ẩm thực đã được xác định, còn hai hoạt động kia tạm thời vẫn đang chờ phê duyệt.

Lễ hội lần này sẽ quy tụ ẩm thực từ khắp nơi, tôi hy vọng có thể thông qua hoạt động này nâng cao khả năng cho thuê và lợi nhuận của các cửa hàng. Về phần tôi, điều đó cũng sẽ giúp cải thiện tỉ lệ đóng góp thành tích cá nhân của tôi."

"Trước đây tôi chưa từng tự mình phụ trách trọn vẹn một hoạt động nào cả, lần này xem như là thử nghiệm đầu tiên. Quy mô của lễ hội ẩm thực cũng không lớn, chỉ cần phối hợp tốt với bộ phận quảng bá là được. Anh sẽ phê duyệt đề xuất của tôi chứ?" Cuối cùng, Hứa Chiêu Di nhìn về phía Lục Dĩ Ninh.

Thật ra khi cô nói xong những điều đó, trong lòng Lục Dĩ Ninh có chút cảm thấy an ủi. Cô đã có kế hoạch rõ ràng cho công việc sắp tới, cũng có mục tiêu cụ thể, xem ra một năm vừa qua không uổng phí, vẫn có tiến bộ.

Khi nãy anh còn lo cô vì thất bại trong đợt tranh chức mà sa sút tinh thần, định bụng sẽ nhân cơ hội này an ủi cô một chút, giờ xem ra cũng không cần thiết nữa.

"Lễ hội ẩm thực trước giờ cũng không phải chưa từng tổ chức, hiệu quả nhìn chung rất bình thường, tỷ suất hoàn vốn thấp. Ưu thế trong kế hoạch của cô là gì? Khác biệt gì so với người khác?" Anh vẫn giữ thái độ công việc nghiêm túc như thường lệ.

Ánh mắt của Hứa Chiêu Di lập tức sáng rực lên, vừa nhắc đến chuyện này là cô có rất nhiều điều để nói:

"Tôi có ưu thế mà! Tôi có một người bạn là ca sĩ, năm nay có một bài hát nổi cực kỳ, bây giờ đúng lúc đang hot nhất. Tôi nghĩ nếu mời cậu ấy đến biểu diễn thương mại trong lễ hội ẩm thực, chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều khách. Anh cũng không cần lo về ngân sách đâu, bọn tôi rất thân, cậu ấy nói chỉ cần công ty quản lý đồng ý thì sẵn sàng hát giúp tôi một buổi miễn phí."

"Bạn cô?"

"Ừm ừm, là một bạn nam tên là Đại Phi, cậu ấy là ca sĩ."

"Ca sĩ?" Trong lòng Lục Dĩ Ninh khẽ cười lạnh, nhìn dáng vẻ hớn hở và tự hào của cô, còn tưởng là mời được siêu sao ca nhạc nào cơ.

"Là một đứa hát nhạc quê mùa, không hợp với định vị của trung tâm thương mại, không duyệt."

Không duyệt? Chuyện đó sao mà được? Hứa Chiêu Di hoàn toàn không ngờ Lục Dĩ Ninh lại không duyệt, cô đã viết xong cả phương án rồi, sốt ruột nói:

"Đại Phi đâu phải hát nhạc quê mùa đâu, cậu ấy là ca sĩ nhạc pop mà. Trung tâm thương mại mình trước đây còn từng mời cả ca sĩ rap nữa, tại sao Đại Phi lại không được? Hơn nữa là biểu diễn miễn phí, không tốn tiền gì cả mà."

"Cô nghĩ tôi không có tiền chắc?" Cái kiểu mở miệng ra là Đại Phi này Đại Phi nọ khiến Lục Dĩ Ninh thật sự nổi giận.

Khóe môi anh trầm xuống, giọng nói trở nên sắc lạnh: "Tôi nói không dùng là không dùng, nói thêm câu nào nữa thì cô cũng bị gạch tên luôn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!