—
Vẻ mặt của Hứa Chiêu Di quả thật bị dọa sợ.
Khoảng cách gần đến mức cô có thể nhìn rõ cả khóe miệng hơi nhếch lên của anh, mang theo một chút lười biếng bất cần xen lẫn phong lưu và trêu chọc – nụ cười đó rõ mồn một trước mắt cô.
Vừa rồi là cô nghe nhầm sao? Sếp của cô vậy mà lại hỏi… anh ở chỗ đó có được không?
Được hay không á? Làm sao cô biết chứ!
Hứa Chiêu Di nghẹn nửa ngày trời, cuối cùng cũng cố ép ra một câu: "Cái này… tôi chưa từng thử, nên không biết ạ…"
"Cô còn muốn thử?" Lục Dĩ Ninh không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, lập tức tức đến mức bật cười.
"Không không không, tuyệt đối không dám đâu ạ!"
Hứa Chiêu Di vội vàng xua tay loạn xạ, thật sự là không dám. Cô lấy đâu ra cái gan đó chứ? Thậm chí còn len lén lùi người lại phía sau, lưng gần như dán sát vào cửa xe, động tác rõ ràng ngay dưới mí mắt của Lục Dĩ Ninh, thái độ muốn vạch rõ ranh giới cực kỳ rõ ràng.
Chính là d** tai ngày càng ửng đỏ kia đã bán đứng cô.
Lục Dĩ Ninh hơi nheo mắt lại, nhìn thấy "đám mây lửa" trên mặt Hứa Chiêu Di nhanh chóng lan xuống tận cổ, không hiểu sao tâm trạng anh lại tốt lên, bèn quay đầu đi, không chấp nhặt với cô nữa.
Xe khởi động, rời khỏi bãi đỗ.
Khoảnh khắc chiếc xe lao ra khỏi tầng hầm, ánh đèn rực rỡ của màn đêm lập tức tràn ngập trong tầm mắt, đèn xe đan xen với đèn đường, xung quanh xe cộ tấp nập. Hứa Chiêu Di âm thầm thở phào trong lòng, cảm giác như cuối cùng cũng từ chốn mây trời rơi về mặt đất.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
Trên đường, cả hai không ai nói thêm câu nào. Lục Dĩ Ninh không thích trò chuyện khi lái xe, tình trạng giao thông hỗn loạn đã khiến anh đủ bực bội rồi, Hứa Chiêu Di lại càng không dám chọc vào lúc này, thế là hai người im lặng ngồi suốt quãng đường.
Trong lúc đó, Hứa Chiêu Di còn nhận một cuộc gọi từ một chủ cửa hàng, lễ phép dặn dò đôi câu về lưu ý khi bên thi công vào hiện trường.
Vừa dứt máy thì điện thoại của Lục Dĩ Ninh cũng vang lên.
Điện thoại của anh nối trực tiếp với Bluetooth trên xe, cũng chẳng hề kiêng dè Hứa Chiêu Di, liền bấm nghe ngay.
"Tới đâu rồi?"
"Sắp tới."
"Di Di đến chưa?"
"Đến rồi."
Quả nhiên là Lục Mạn Thanh gọi tới. Hôm nay hiếm khi bà có hứng thú, tự tay vào bếp làm vài món tráng miệng, còn đặc biệt gọi Hứa Chiêu Di sau giờ làm đến ăn cho bằng được.
Giờ thì có vẻ đang bắt đầu sốt ruột rồi.
Vừa cúp máy, Lục Dĩ Ninh liếc cô một cái: "Rốt cuộc là cô cho mẹ tôi uống bùa mê gì vậy hả?"
Ngay cả với con trai ruột như anh mà bà cũng không đối xử tốt như vậy.
"Tôi không có mà." Hứa Chiêu Di vội vàng thanh minh, nói xong cũng lập tức quay đầu nhìn ra cửa sổ, ôm chặt túi, ngoan ngoãn không dám hé thêm nửa lời.
Dù sao thì cô cũng chẳng phải người gan to gì cho cam. Mới tốt nghiệp đại học được một năm, từ trước đến nay vẫn luôn là một nhân viên nhỏ chăm chỉ và cẩn trọng mà thôi.
Nếu nói trong đời này từng làm chuyện gì táo bạo nhất, thì chính là việc trở thành bạn gái hợp đồng của sếp.
Không sai đâu, bạn gái hợp đồng, tức là bạn gái giả, chỉ là một công cụ giúp sếp ứng phó với gia đình mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!