—
Nói sao nhỉ? Kết quả lễ kỷ niệm lần này thực sự rất tệ. Bộ phận vận hành đã thống kê dữ liệu một tuần trước và sau lễ, đồng thời so sánh với cùng kỳ năm ngoái, dù là lưu lượng khách, doanh số, tỷ lệ chuyển đổi thành viên hay giá trị đơn hàng trung bình, gần như tất cả chỉ số đều không đạt kỳ vọng.
Phân tích hiệu quả chi phí của hoạt động cho thấy mức độ mất cân đối nghiêm trọng giữa đầu tư và kết quả thu về.
Kết quả như vậy khiến Lục Dĩ Ninh nổi trận lôi đình, đây là lần đầu tiên Hứa Chiêu Di thấy anh đập báo cáo xuống bàn trong phòng họp.
"Lưu lượng khách giảm 28% so với cùng kỳ, GMV* không đạt đến 67% của mức cảnh báo ngân sách, ngân sách hoạt động lên đến một triệu hai mà chỉ đổi lại ROI* ở mức 1:0.8, mỗi đồng bỏ ra đều đang gây lỗ chiến lược 0.2 đồng! Đây là bảng thành tích kỷ niệm thành lập trung tâm mà các người lấy làm tự hào sao?"
*GMV: viết tắt của Gross Merchandise Value, là tổng giá trị hàng hóa giao dịch.
*ROI: viết tắt của Return on Investment, là tỷ suất hoàn vốn.
"Tỷ lệ sử dụng làn ưu tiên VIP chưa đến 5%, gói quyền lợi thành viên trị giá cả triệu tệ không bán được cái nào, hoạt động thành viên lần này ai phụ trách? Nói tôi nghe, khu vực VIP là để trưng bày cho có hình thức thôi à?"
Lục Dĩ Ninh triệu tập toàn thể nhân viên của vài bộ phận đến họp, mọi người đều cúi đầu im lặng chịu trận.
"Làm đủ thứ hoạt động lộn xộn, kết quả SP* đâu? Mọi chiến dịch PR đều là để phục vụ cho SP, nếu không liên kết được với SP thì đừng làm mấy cái PR và tuyên truyền vô nghĩa nữa! Bây giờ tôi cần một lời giải thích, các người tự quyết định thứ tự phát biểu."
*SP: viết tắt Sales Promotion, là khuyến mãi, kiểu giảm giá, tặng quà, mua 1 tặng 1,…
Lục Dĩ Ninh vung bút laser qua một bên rồi ngả người ra sau tựa vào ghế, áp lực từ anh như bao trùm cả căn phòng.
Bối Thi Nam và Hứa Chiêu Di ngồi ở hàng ghế cuối phòng họp, Bối Thi Nam lén nhắn tin cho cô:
[Tiêu rồi tiêu rồi, nam thần thật sự nổi trận lôi đình rồi. Cậu nói xem, tiền thưởng cuối năm của bọn mình có còn giữ được không?]
Hứa Chiêu Di cũng lo lắng. Cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Ninh, cứ có cảm giác ánh mắt anh đang chiếu thẳng vào mình, lạnh sống lưng thật sự. Chẳng lẽ khu vực do cô phụ trách lại đứng bét nữa sao?
"Chủ yếu là lần này mấy cửa hàng đưa ra quá ít ưu đãi, Lục tổng ạ. Một nửa trong số họ thậm chí còn không tham gia chương trình, cũng không biết bên vận hành đã đàm phán kiểu gì nữa? Với lại, bọn tôi phát hiện nhân viên của các thương hiệu không hề giới thiệu chương trình cho khách, chắc là bên vận hành trong buổi họp sáng chẳng thèm huấn luyện gì cho họ đâu?"
"Chỗ quảng cáo cần đưa thì các người không đưa, bảo bọn tôi lấy gì để đàm phán chiết khấu? Rõ ràng là hiệu quả hoạt động kém, đừng có tùy tiện đổ trách nhiệm."
Trưởng bộ phận truyền thông và Đại Diêu vì bảo vệ người của mình mà ném qua ném lại hai câu trách nhiệm.
Lục Dĩ Ninh nhíu mày nghe bọn họ đùn đẩy mà không lên tiếng cắt ngang, cho đến khi Đại Diêu nói đến vấn đề của cửa hàng chủ lực:
"Thật ra vấn đề lớn nhất lần này nằm ở siêu thị, Greenfield hoàn toàn không tham gia chương trình khuyến mãi của chúng ta. Năm ngoái họ vừa hoàn tất nâng cấp hệ thống, tham gia vào hệ sinh thái thành viên cao cấp của tập đoàn, rồi lấy lý do định vị thương hiệu để nhất quyết không làm bất kỳ chương trình giảm giá nào. Người của chúng ta đã đi thương lượng mấy lần đều bị từ chối."
Lúc này Lục Dĩ Ninh mới lên tiếng: "Tại sao trước đó không có ai báo cáo với tôi chuyện này?"
"Lúc đầu chị Viên phụ trách bên siêu thị, nhưng chị ấy nghỉ dưỡng thai, lại không bàn giao kỹ, là lỗi của tôi."
"Đúng là lỗi của cậu, lần này bộ phận vận hành là bên có vấn đề lớn nhất. Cửa hàng chủ lực vốn tồn tại với mục đích kéo khách, đổi lại phải chấp nhận hy sinh một phần tiền thuê. Nếu đến điều đó cũng không làm được, vậy thì có thể cân nhắc thay đổi."
Siêu thị không phải là cửa hàng chủ lực bình thường đâu.
Trong bất kỳ trung tâm thương mại nào, siêu thị đều được đối xử như ông lớn vậy, được cung phụng đủ kiểu. Có khi còn phải nhờ tổng công ty bỏ biết bao công sức, tìm đủ mối quan hệ mới mời được họ vào. Nói đổi là đổi ngay được sao?
Ai cũng âm thầm nín thở.
Nhưng Lục Dĩ Ninh chẳng hề có vẻ đang nói đùa. Anh nói tiếp:
"Hoạt động tại chỗ thì tệ hại không tưởng, vậy mà còn thuê người giả làm khách để lấp chỗ, vậy mà thấy tự hào được à? Truyền thông báo chí thì làm loạn như nồi lẩu thập cẩm. Sáng mai, mỗi người phải nộp cho tôi một bản kiểm điểm, kèm theo một báo cáo truy ngược nguyên nhân vấn đề. Viết không xong thì tự thu dọn đồ đi luôn đi."
Đêm đó, gần như toàn bộ nhân viên đều phải tăng ca.
Cả văn phòng như bị bấm nút tắt tiếng, đến cả tiếng than thở cũng chẳng ai dám phát ra. Nhưng người là sắt, cơm là thép, đến giờ ăn mà không ăn thì bụng vẫn đói cồn cào như thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!