—
Tối hôm đó, dưới sự hướng dẫn của cô giáo dạy cắm hoa, Hứa Chiêu Di và Lục Mạn Thanh cùng nhau học cắm hoa.
Hai người dùng hoa sơn trà, liễu bạc, quả nhỏ và cành tùng bách làm nguyên liệu, cùng nhau hoàn thành một tác phẩm. Lục Mạn Thanh vô cùng thích, còn kéo Hứa Chiêu Di chụp ảnh chung, vui vẻ đăng lên vòng bạn bè.
Lục Dĩ Ninh trở lại xe, cầm điện thoại gọi tài xế lái thay. Khi đang chờ tài xế tới thì anh lướt thấy bức ảnh đó, lúc này mới nhớ đến Hứa Chiêu Di.
Cô thật sự đã tự mình đi sao? Anh thừa nhận mình có chút bất ngờ. Lục Dĩ Ninh muốn hỏi cô vì sao lại tự đến, có lẽ là do tác dụng của cồn, tay anh hơi run khi gõ chữ, dứt khoát chuyển sang gửi tin nhắn thoại.
"Cô đi gặp bà ấy rồi à?"
Hứa Chiêu Di rất nhanh gửi lại một sticker "ừ ừ", trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Giọng Lục Dĩ Ninh dưới tác động của rượu có phần khàn khàn: "Tôi có việc đột xuất, xin lỗi nhé."
[Không sao không sao, anh cứ bận việc của mình đi.]
Với chuyện bị cho leo cây lần này, Hứa Chiêu Di dường như chẳng hề để tâm. Cô càng tỏ ra không có gì, nhẹ nhàng và thoải mái bao nhiêu, thì trong lòng Lục Dĩ Ninh lại càng thấy khó chịu bấy nhiêu. Mà khó chịu ở đâu thì anh lại chẳng nói rõ được.
Nghĩ ngợi một hồi, anh định gửi cho cô một bao lì xì, nhưng còn chưa kịp bấm gửi, Hứa Chiêu Di đã nhắn tiếp:
[Là tôi tự muốn đi đó! Hôm nay không tính vào tiền công.]
Cứ như thể cô đoán được anh sắp làm gì.
Bàn tay Lục Dĩ Ninh vừa chuẩn bị chuyển khoản liền khựng lại giữa chừng, mắc kẹt không tiến không lùi, thấy hơi khó chịu. Nhất định là tại uống quá nhiều rượu, nếu không thì sao lại đột nhiên có chút cảm giác tội lỗi thế này?
Anh ném thẳng điện thoại sang một bên, hạ cửa kính xe xuống để gió lạnh ùa vào. Ngửa đầu tựa lên gối ghế, để nguôi bớt cơn bực dọc trong lòng, cứ thế ngẩn người một lúc cho đến khi tài xế lái thay tới.
Trên đường quay về căn hộ, Lục Dĩ Ninh đột nhiên mở bừng mắt, gấp gáp bảo tài xế đổi hướng. Anh còn hối người ta tới ba lần phải nhanh lên, đến lần cuối thì đầu xe đã quẹo vào sân biệt thự. Xe còn chưa dừng hẳn, anh đã lảo đảo đẩy cửa bước xuống, đi thẳng vào phòng khách.
Phòng khách không có ai, phòng ăn cũng trống không. Lục Dĩ Ninh cứ thế đứng sững ở đó, tay vịn lấy bàn, th* d*c nhè nhẹ. Trong lòng anh có chút thất vọng, trước mắt cũng mơ hồ đi.
Lục Mạn Thanh được Hà Hiểu Nga đỡ từ trên lầu xuống, nhìn thấy anh đang dáo dác tìm quanh phòng ăn, liền lên tiếng: "Tìm ai vậy? Di Di hả? Con bé đi rồi."
Lục Dĩ Ninh đầu óc choáng váng, cảm giác như sắp nôn đến nơi. Anh vịn mép bàn ngồi xuống, cúi đầu không nói gì.
"Uống bao nhiêu vậy chứ?" Lục Mạn Thanh cau mày vì mùi rượu nồng nặc trên người anh, gọi Hà Hiểu Nga mang canh giải rượu ra.
Canh vẫn còn nóng hổi, hiển nhiên là vừa mới nấu xong không lâu. Lục Dĩ Ninh hai tay nâng chén, chậm rãi uống từng ngụm, còn Lục Mạn Thanh thì ngồi bên cạnh nhìn anh: "Không phải nói là sẽ cùng Di Di về à? Sao lại thành một mình con bé về rồi?"
"Bị kéo đi uống rượu gấp, con không từ chối được."
"Có buổi rượu nào mà quan trọng hơn cả mẹ con hả?" Lục Mạn Thanh không vui, nhưng vẫn đưa tay ra nhẹ nhàng xoa lưng anh, "Mẹ không trách con, là mẹ xót con thôi, biết không?"
Lục Dĩ Ninh lặng lẽ uống canh giải rượu, nhưng lúc ngẩng đầu thì vô tình thấy trên bàn đặt một bình hoa mới cắm. Một nhành liễu bạc uốn lượn mềm mại, vài quả mọng điểm xuyết xung quanh, sắc đỏ và xanh hài hòa nổi bật.
Thẩm mỹ ngoài dự đoán, đẹp một cách lạ thường. Lục Dĩ Ninh không nhận ra mình đã lặng lẽ nhìn nó lâu hơn bình thường.
"Đẹp không? Di Di làm cùng với mẹ đấy."
Lục Dĩ Ninh quay mặt đi, buông một câu: "Tạm được."
"Miệng thì nói thế thôi." Lục Mạn Thanh trêu anh, "Vậy canh này thì sao? Cũng "tạm được" à? Mẹ thấy con húp sạch sẽ luôn đấy."
"Canh ngon thật." Lục Dĩ Ninh lần này nói thật lòng. Tay nghề của dì Hà xưa giờ vẫn hợp khẩu vị anh nhất.
"Canh đó là do Di Di nấu đó. Là lúc sắp đi, con bé đặc biệt nấu riêng cho con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!