—
"Nếu như có thể biết trước cuộc đời mà mình sắp phải đối mặt, liệu bạn còn đủ dũng khí để bước tiếp không?"
"Những gì bạn nhìn thấy và nghe được thường sẽ khiến bạn chán nản. Xã hội mạnh mẽ đến mức khiến người ta chẳng còn dám nghĩ đến chuyện thay đổi nó."
"Nhưng nếu có cơ hội được biết trước cuộc đời của mình, biết rằng tuổi trẻ cũng chỉ vỏn vẹn là những ngày tháng như vậy, không biết liệu các bạn còn có để tâm đến những điều mà xã hội luôn mong các bạn phải để tâm đến nữa không. Ví dụ như, có được bao nhiêu thì mới gọi là vinh quang, sở hữu những gì thì mới xứng đáng được yêu."
"Đợi đến khi các bạn trưởng thành, các bạn sẽ vui mừng khi nhìn thấy chồi non nhú lên từ lòng đất, sẽ hân hoan trước ánh bình minh vừa ló rạng, cũng sẽ trao đi sự tử tế và hơi ấm cho người khác. Nhưng đồng thời, khi ca ngợi giá trị của cuộc đời người khác, các bạn lại thường xuyên – thậm chí là quên mất chính bản thân mình cũng rất quý giá."
"Chúc bạn, khi bị tổn thương, vẫn nhớ đến sự quý giá của mình mà chống lại những điều tệ hại; chúc bạn, khi hoang mang, vẫn tin vào giá trị của chính mình – yêu điều bạn muốn yêu, làm điều bạn muốn làm, đi theo tiếng gọi con tim, bất kể Đông hay Tây." -《Bất Kể Đông Tây》
—
Tháng Chín vừa chạm ngõ, Lộ Thành đã mưa dầm liên miên suốt mấy ngày. Mưa tạnh, trời quang, không khí oi ả tan biến, cả thành phố chìm trong tiết trời thu trong trẻo và mát lành.
Hứa Chiêu Di dập tắt chuông báo thức, mở cửa sổ hít sâu một hơi khí trời mát lạnh, rồi quay người lao vào nhà vệ sinh. Giữa tiếng rung của bàn chải điện, màn hình điện thoại sáng lên, là cuộc gọi đến từ cô bạn nối khố Khúc Lâm Lâm.
"Hứa Chiêu Di! Tối nay tụ tập chỗ cũ nha!"
"Ưm… không đi được…" Cô vừa ngậm đầy bọt kem đánh răng vừa mơ hồ đáp lại, "Phải tăng ca."
"Ba ngày chạy liên tục? Sếp của cậu bóc lột sức lao động à!"
"Còn cách nào đâu, phải chuẩn bị lễ kỷ niệm thành lập trung tâm." Cô giải thích ngắn gọn, rồi tiếng nước ào ào át mất tiếng than vãn từ đầu dây bên kia.
Là nhân viên vận hành của trung tâm thương mại sang chảnh nhất Lộ Thành, Hứa Chiêu Di sớm đã quen với nhịp sống như chạy đua này, ngày thường đã quay như chong chóng, gặp dịp lễ lớn như kỷ niệm thành lập thì lại càng bận tối mặt tối mày.
"Được rồi được rồi, đúng là cô bé tội nghiệp! Tiếc là Liên Hoa cao cấp quá, có bán tớ đi cũng không mua nổi một cái túi trong đó. Muốn ủng hộ công việc của cậu lắm mà thực lực không cho phép, aishiiiii~ đợi tớ thành phú bà rồi quay lại ủng hộ nha!"
Liên Hoa là tên gọi thân thuộc mà người Lộ Thành dùng để gọi Trung tâm thương mại quốc tế Liên Hoa.
"Ừ, đợi cậu làm phú bà."
Vừa cúp máy, Hứa Chiêu Di đã gọn gàng buộc tóc đuôi ngựa thấp, túm lấy chiếc áo len màu be rồi ra khỏi nhà.
Tài liệu cho cuộc họp sáng còn chưa xử lý xong, điện thoại từ các cửa hàng đã gọi tới tấp:
"Phải bộ phận vận hành không? Máy tính tiền bên tôi hư rồi, bên cô cử người qua xem giùm gấp!"
"Bên nhà hàng chúng tôi bồn cầu bị nghẹt, trước mười giờ phải xử lý xong!"
Bối Thi Nam vừa nhai ống hút vừa hóng chuyện: "Hối người như đòi nợ, tháng trước đòi tiền thuê thì chẳng thấy ai sốt sắng thế."
"Giờ phải hầu hạ cho tốt thì cuối tháng họ mới ngoan ngoãn nộp tiền." Hứa Chiêu Di đẩy phần bánh mì và cà phê lên bàn làm việc của Bối Thi Nam, đồng thời nhanh tay in bảng báo cáo doanh thu ngày hôm qua từ máy tính, tiện thể chuẩn bị mở một cuộc họp sáng với các bên thuê.
Và thế là một buổi sáng lại trôi qua trong bận rộn ngược xuôi.
Giờ nghỉ trưa, Hứa Chiêu Di và Bối Thi Nam vừa dậm lại lớp trang điểm trong nhà vệ sinh, vừa buôn chuyện linh tinh.
"À đúng rồi, Di bảo, cậu nghe gì chưa? Lục tổng bị gọi lên nói chuyện rồi đấy. Bên kiểm tra nội bộ và giám sát của trụ sở đều cử người xuống, chắc sắp tới nơi rồi."
"Sao vậy?"
"Còn vì sao nữa? Không phải lại là đời tư lăng nhăng à? Mạng xã hội mấy hôm nay làm ầm lên luôn, cậu chưa xem hả?" Vừa nói, Bối Thi Nam vừa rút điện thoại, lướt ngay đến đoạn video hot nhất trên Weibo đưa cho cô xem.
Trên màn hình lập tức vang lên giọng đọc bản tin giải trí: "Tiểu hoa đán đang nổi – An Nhĩ, mới đây khi trả lời phỏng vấn đã tiết lộ từng thẳng thừng từ chối theo đuổi từ một lãnh đạo cấp cao của Liên Hoa, đồng thời ám chỉ đối phương có vấn đề về sinh lý…"
Ngay khi video tạm dừng, Bối Thi Nam đã cười ngặt nghẽo bên bồn rửa: "Cậu nói xem mấy chị gái mê trai bên phòng thu hút đầu tư liệu có sụp đổ không chứ? Nam thần mông cong hóa ra là… thái giám. Cú sốc này chịu nổi không cơ chứ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!