Dịch: Anh Đào.
Beta: HP.
Thời gian thực tập đã xác định, lại may mắn được vào nhóm của sếp, đây là chuyện vui duy nhất khiến cô hạnh phúc trong mấy ngày qua.
Trong lòng có kỳ vọng, lúc ngủ cũng yên ổn hơn nhiều.
Ngủ đến nửa đêm, Thượng Tri Ý cảm giác có người đặt cánh tay cô vào trong chăn, chỉnh lại chăn.
Mơ màng mở mắt ra, trước mắt là một mảng mơ hồ.
Sau khi mắt thích ứng được, mượn ánh sáng, cô nhìn rõ người ngồi trước giường là Hứa Hướng Ấp, vừa rồi còn tưởng là dì giúp việc nhà họ Hứa chỉnh lại chăn cho cô.
Hứa Hướng Ấp tự trách: "Tại bố, động tĩnh lớn quá làm con bị ồn tỉnh."
"Không sao, con cũng vừa mới tỉnh." Thượng Tri Ý lấy tay ở trong chăn ra, "Sao bố không ngủ?"
"Bố không buồn ngủ."
Là không dám ngủ, cũng không ngủ được, trong lòng có ám ảnh tâm lý.
Mấy ngày nay lúc nào cũng hối hận, năm đó lúc con gái sinh ra sao ông không dán chặt không rời con gái.
Hứa Hướng Ấp sờ đầu con gái: "Ngủ đi."
Thượng Tri Ý làm gì còn buồn ngủ nữa, nhắm mắt giả vờ ngủ.
"Đúng rồi, Tri Ý," giọng Hứa Hướng Ấp rất nhẹ, "con thực tập ở đâu, nói không chừng bố còn quen sếp bên đó, xin nghỉ cho con mấy ngày."
Thượng Tri Ý nói thẳng: "Đã xin lùi thời gian thực tập rồi, không thể nào lùi lại nữa."
Hứa Hướng Ấp không yên tâm: "Cơ thể con còn chưa bình phục tốt, có thể sao?"
"Không có chuyện gì lớn hết."
"Vậy con chuẩn bị hôm nào đi? Máy bay riêng của nhà chúng ta hai ngày nữa sẽ bay lại, có kịp không?"
Bởi vì thời tiết nên là lịch bay lại bị chậm trễ.
"Không cần, con mua xong vé rồi."
Cô nói thêm một câu, "Không kịp."
Hứa Hướng Ấp: "Nếu như bố biết con vội quay về đi thực tập sớm hơn thì tốt rồi."
Thượng Tri Ý vô cùng muốn hỏi, nếu như biết sớm hơn một chút sẽ để máy bay lại cho cô dùng, còn Hứa Ngưng Vi ngồi máy bay của công ty sao?
Chỉ là nghĩ trong lòng, không ngốc đến mức hỏi thẳng.
Bởi vì cô không hiểu rõ tính tình và phong cách làm việc của bố ruột mình, vậy nên cô cũng không biết nếu như cô thật sự hỏi như vậy Hứa Hướng Ấp sẽ trả lời là đương nhiên rồi hay là ông sẽ nói sau này tất cả máy bay tất cả mọi người trong nhà muốn sử dụng đều ưu tiên cho cô dùng trước.
Bao gồm cả Hướng Ngưng Vi.
Hai mươi năm trôi qua, ông vô cùng chiều chuộng Hứa Ngưng Vi, chưa từng nợ bất cứ điều gì, bây giờ con gái của mình đã tìm lại được, đương nhiên chuyện gì cũng phải lo liệu cẩn thận.
Nếu như Ngưng Vi là nhận nuôi mà con gái ruột của mình đã tìm lại được, ông sẽ xử lý được mọi chuyện công bằng. Nhưng tình huống ôm nhầm lại không giống nhau, Ngưng Vi cũng có bố mẹ ruột của con bé.
Hứa Hướng Ấp kéo dịch chăn lên trên, đắp lên vai con gái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!