Dịch: Anh Đào.
Beta: HP.
Mắt Hứa Ngưng Vi đau nhức, mở cũng đau mà nhắm cũng đau.
Trên xe không có nước nóng, cô ta hỏi Tưởng Ti Tầm có thể nào đưa cho mình một chiếc khăn lạnh không.
Xe dừng bên đường, Tưởng Ti Tầm tìm một chiếc khăn màu trắng sạch sẽ, lại lấy một chai nước ở trong tủ lạnh ra.
"Để em." Hứa Ngưng Vi giơ tay, "Trùng hợp đi xuống hít thở không khí."
Tưởng Ti Tầm không đưa: "Em ngồi đi."
Cuối cùng là do vệ sĩ nhận lấy, dùng nước lạnh đổ vào khăn.
Hứa Ngưng Vi đắp khăn lạnh lên mắt, hiệu quả không bằng chườm nóng, chỉ có thể dùng tạm.
Xe khởi động, cô ta nhắm mắt dựa vào ghế, lồ ng ngực đau nhói, hít thở sâu mấy cái để giảm bớt.
Tưởng Ti Tầm ngẩng mặt lên: "Mua cà phê nóng cho em nhé?"
"Không cần." Hứa Ngưng Vi ngơ ngác mấy giây, "Em không khát." Cô ta giơ tay ấn vào góc khăn, lau khô những giọt nước mắt.
Tưởng Ti Tầm nhìn cô ta: "Nói cho anh nghe, em khóc cái gì?"
"Em không còn một gia đình hoàn chỉnh nữa."
"Em hai mươi rồi, còn đi học ở nước ngoài, cho dù không ôm nhầm thì một năm em có thể về nhà được bao lâu?"
Tưởng Ti Tầm mở nắp chai soda, đưa cho cô ta.
Hứa Ngưng Vi im lặng cầm chai nước, không nói chuyện.
Tưởng Ti Tầm: "Em cho rằng bác Hứa không quan tâm em nữa hay là anh trai em sẽ phớt lờ em?"
Hứa Ngưng Vi lắc đầu trong vô thức.
"Tình huống xấu nhất là cho dù bọn họ không quan tâm em nữa, em vẫn có thể đến tìm anh. Có gì mà lo lắng chứ?"
Hứa Ngưng Vi bình tĩnh một lúc mới lên tiếng, giọng mũi rất nặng: "Cảm ơn anh Ti Tầm."
Chiếc khăn đắp trên mắt cũng chẳng thể nào ngăn được những giọt nước mắt, một vệt nước mắt lăn dọc xuống mũi.
Tưởng Ti Tầm hỏi cô ta đi đâu cho khuây khỏa, cô ta không suy nghĩ: "Về nhà."
Trở về chỗ ở bên Manhattan, cô ta đóng cửa phòng mình lại, không muốn gặp ai, cũng không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, gọi điện thoại cho Hà Nghi An, hỏi bọn họ sắp xếp như nào.
Hà Nghi An im lặng hồi lâu, kìm nén bi thương: "Bọn con là ôm nhầm, sai phải đổi lại."
Nước mắt Hứa Ngưng Vi tuôn rơi: "Mẹ, mẹ không yêu con nữa sao?"
Hà Nghi An dùng đầu ngón tay ấn khóe mắt, trái tim như bị dao cứa vào: "Sao mẹ lại không yêu con chứ."
"Mẹ, mẹ đừng khóc, con đều nghe mẹ, con quay về ngồi nhà đó, mẹ đừng buồn có được không." Hứa Ngưng Vi bịt mũi và miệng mình lại, đôi vai run rẩy vì kìm nén tiếng khóc.
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!