Dịch: Anh Đào.
Beta: HP.
Sáng ngày hôm sau, một nhà ba người đi làm xét nghiệm ADN.
Chọn làm nhanh nên tầm này ngày mai là có kết quả.
Ra khỏi cơ quan giám định Thượng Thông Hú lái xe đưa vợ đến công ty trước, từ gương chiếu hậu nhìn về phía ghế sau, Tri Ý nhắm mắt dựa vào ghế, sắc mặt tái nhợt.
Vợ ở ghế lái phụ cúi đầu xem điện thoại, giống như đang bận rộn công việc.
Trong xe yên lặng lạ thường.
Yên lặng đến mức khiến người khác cảm thấy không thích hợp.
Trong nhà, ông đảm nhận là người làm khuấy động bầu không khí nhưng hôm nay cả quãng đường đi đều im lặng cho đến dưới lầu công ty vợ.
Tiêu Mỹ Hoa cởi dây an toàn, trước khi xuống xe quay người nói với Thượng Tri Ý ngồi ở ghế sau: "Hôm nay mẹ hẹn gặp khách hàng, không đi được, chiều nay bố con làm thủ tục xuất viện cho con."
Thượng Tri Ý từ từ mở mắt: "Đầu con vẫn còn đau, con muốn nằm viện thêm hai hôm."
Tiêu Mỹ Hoa: "Vậy không vội xuất viện, quay về bảo bố con tìm bác sĩ hỏi xem, có cần phải làm thêm xét nghiệm gì không."
"Vâng ạ. Tạm biệt mẹ."
Tiêu Mỹ Hoa gật đầu, trước khi rời đi lại liếc nhìn chồng, khóe miệng nhếch lên cuối cùng lại không nói gì, đẩy cửa xuống xe.
Xe khởi động, Thượng Tri Ý lại nhắm mắt, tai nạn tối qua cô bị thương không nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói chỉ cần ở bệnh viện quan sát một ngày, nếu như không có vấn đề gì chiều nay có thể xuất viện.
Không biết vì lý do gì, hôm nay đầu vô cùng đau, toàn thân cũng khó chịu.
Mãi đến giây phút này cô vẫn không có cách nào chấp nhận được mình không phải con ruột của bố mẹ, trong lòng vẫn không bình tĩnh lại được.
Bố mẹ ruột cô là ai, đang ở đâu.
Suy nghĩ linh tinh một hồi, xe dừng ở bãi đỗ xe của bệnh viện.
"Tri Ý, tỉnh lại đi con."
Bố nhẹ nhàng gọi cô.
Căn bản cô không ngủ, cũng chỉ có thể giả vờ bị gọi dậy.
"Bố, con tự mình đi lên, bố tìm chỗ nào đó ăn sáng đi." Bức bối cả buổi sáng, trước khi đi giám định chưa ai ăn gì.
Vốn dĩ Thượng Thông Hú muốn nói không đói, lại nghĩ con gái cũng chưa ăn sáng, ông cầm túi xuống xe, "Thế để bố đi mua đồ ăn sáng."
Cách quán ăn sáng không xa có cửa hàng tiện lợi, ông đi vào mua bao thuốc lá, mở bao thuốc lấy ra một điếu bỏ vào miệng, phát hiện không mua bật lửa, lại quay lại cửa hàng tiện lợi.
Từ trước đến giờ ông không hút thuốc, lúc trẻ lại càng không hút. Châm thuốc, khói thuốc mù mịt đến mức ông bị sặc và ho nhưng vẫn kiên trì hút đến hơi cuối cùng mới dập tắt.
Bên kia bệnh viện.
Thượng Tri Ý xếp hàng đợi thang máy một lúc, cô ở phòng bệnh hai người, đẩy cửa đi vào, chiếc ghế ở trước giường bệnh có người ngồi. Áo phông trắng quần thể thao màu đen, chân quá dài, dường như không có chỗ để.
"Anh Hai, sao anh lại đến đây?"
Tề Chính Sâm ngẩng đầu khỏi điện thoại, khóa màn hình ném lên đầu giường, ngay lập tức đứng dậy kéo người đến trước mặt mình, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!