Dịch: Anh Đào.
Beta: HP.
Gió thổi, lá cây hoa hòe rì rào, rơi một lớp xuống kính chắn gió phía trước.
Hứa Tri Ý đỗ xe xong, cầm túi xách ở ghế lái phụ đi đến chỗ hẹn. Vừa mới cầm vào tay nắm cửa, nhìn chăm chú, phía trước hơn chục mét, một bóng lưng mảnh khảnh quen thuộc đập thẳng vào mắt. Hiếm khi người đàn ông ăn mặc giản dị, người phụ nữ bên cạnh mặc chiếc váy màu trắng, tinh tế lại thanh lịch.
Nhìn từ phía sau trông giống như một đôi trai tài gái sắc.
Không ngờ lại gặp Tề Chính Sâm và vợ anh ta ở đây.
Cô buông tay khỏi cửa, không vội xuống xe.
Tề Chính Sâm đột nhiên quay người nhìn về phía sau, bãi đỗ xe ở bên đường đều chật kín ô tô, người qua lại đều là những gương mặt xa lạ.
Đột nhiên quay đầu lại, giống như đang tìm kiếm gì đó, đến cả chính bản thân anh ta cũng không rõ.
"Nhìn gì thế?" Người phụ nữ bên cạnh dừng lại, kỳ lạ nhìn anh ta.
Tề Chính Sâm quay người lại: "Không có gì."
Cách một tấm cửa xe, Hứa Tri Ý nhìn thấy Tề Chính Sâm quay người lại, chóp mũi không khỏi chua xót. Trước mắt, những bức tường màu đỏ, những cây hoa hòe xanh mướt, những bông hoa hòe rơi phủ kín mặt đường, hồi nhỏ cô và Tề Chính Sâm không biết đã đi qua đây bao nhiêu lần.
"Tri Ý, em đi sát vào lề đường đi."
Cả quãng đường cô vừa đi vừa nghịch, thỉnh thoảng Tề Chính Sâm sẽ quay đầu lại, vô cùng kiên nhẫn đùa cùng cô cả quãng đường về nhà ông ngoại.
Khi đó có lẽ cô cũng không thể nào nghĩ được, có một ngày tình cảm giống như những người thân trong gia đình của cô và Tề Chính Sâm lại tàn lụi như những bông hoa hòe cuối mùa.
Gọi anh là "anh" hơn hai mươi năm, còn thân thiết hơn cả người thân, ai mà có thể ngờ được trước sinh nhật hai mươi tư tuổi của cô anh lại tỏ tình với cô. Khi đó cô choáng váng đến mức không bình tĩnh lại được, không có cách nào trả lời anh.
Bởi vì người cô yêu thầm bao nhiêu năm nay chính là Tưởng Ti Tầm – bạn thuở nhỏ của anh.
Dần dần, cô và Tề Chính Sâm cũng không còn liên lạc nữa.
Thỉnh thoảng nghe người khác nói anh đã đăng ký kết hôn, cùng vợ kết hôn chớp nhoáng.
Mà sau khi cô tỏ tình với Tưởng Ti Tầm cũng không có được câu trả lời.
Điện thoại trong túi kêu, Hứa Tri Ý thu hồi ký ức, mở túi ra.
"Tưởng Ti Tầm" hiển thị vô cùng rõ ràng trên màn hình điện thoại, cô điều chỉnh hơi thở nhấn nghe: "Sếp Tưởng."
"Không ở công ty sao?"
"Tôi đang ở ngoài."
"Hẹn gặp khách hàng?"
"Không phải." Hứa Tri Ý do dự dừng nửa giây, "Chuyện riêng."
Nhất thời cô vẫn chưa nghĩ xong có nên nói sự thật cho anh hay không, cái gọi là chuyện riêng này thực ra là đi xem mắt.
Tưởng Ti Tầm cảm nhận được vừa rồi cô do dự: "Mấy giờ quay lại?"
Giọng của anh rất nhẹ nhàng, giọng trầm khàn của anh kèm theo sự dịu dàng.
Chuyện này không thể nào quay lại ngay được, Hứa Tri Ý quyết định thẳng thắn: "Buổi trưa đi xem mắt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!