Cô âm thầm nuốt một ngụm nước bọt cho cổ họng không khô khốc...
- Anh...
anh là đang ôm em sao? Anh...
anh không còn bày xích em nữa sao...
?
Vì không thể tin những gì mình đang đối mặt, Lạc Băng liên tiếp đặt ra nhiều câu hỏi ngớ ngẩng! 1
An Tử Song thật sự rất hoảng loạn khi nhìn cô điên cuồng dùng sức lực của mình để hủy hoại đôi tay này...
1
Ôm được cô vào lòng rồi anh âm thầm thở phào...
Đến giờ phút này trái tim mạnh mẽ bao nhiêu năm vẫn còn đập như trống vỗ...
Anh hít thở thật sâu, ánh mắt chăm chú nhìn cô...
- Băng...
Anh không biết mình có khỏi bệnh hay chưa nhưng từ đêm qua anh đã không còn bày xích với em nữa.
Anh đã có thể chạm vào em mà không thứ gì có thể ngăn cản...
Nước mắt Lạc Băng cứ thế lặng lẽ rơi, cô có phải vì phát sốt mà lại mơ mộng nữa không? Đây là hiện thực đúng không?
An Tử Song nhìn sắc mặt cô còn chưa hồi phục, anh khom người bế cô ngồi lên giường.
Bản thân vừa ngồi vừa quỳ dưới sàn, vóc dáng cao lớn chờm về phía cô.
Nắm chặt bàn tay nhỏ một chút cũng không muốn buông ra
Anh hôn lên bàn tay của cô,, trầm giọng nói.
- Đêm qua em sốt rất cao, nhìn em đau đớn khổ sở...
Anh hận bản thân mình đến thấu xương.
Khi em yếu ớt chống chọi với bệnh tật, mà anh còn yếu hèn nghĩ đến bản thân thì có phải anh thật sự quá vô dụng hay không.
Nếu như vậy thì anh sống trên đời này có ích gì.
Trước khi em chưa rời bỏ anh thì anh thật sự đã muốn rời bỏ chính mình.
1
Đúng vậy nếu tối hôm qua anh thất bại đây là đều tiêu cực anh nghĩ đến.
Vì câu nói của anh khiến lòng Lạc Băng run lên sợ hãi...
- May mắn là anh đã làm được, nếu có phải trả giá hơn thế nữa anh không ngại đánh đổi! 1
Lạc Băng không cướp lời anh, cô ngồi yên cúi đầu nhìn anh chăm chú nhưng không hiểu sao nước mắt cứ lặng lẽ rơi...
An Tử Song giơ tay lau nước mắt cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!