An Tử Song cả buổi ở lễ ký kết trong lòng anh không yên ổn.
Nhưng thân là nhân vật chính sau khi ký kết thành công cũng phải dùng bữa cơm thật mật với một số lãnh đạo cấp cao.
Dù khéo léo từ chối một số tiết mục diễn ra sau đó, lúc An Tử Song trở về cũng đã hơn chín giờ tối.
Xe vừa ngừng chưa kịp để Mark mở cửa, anh đã tự động xuống và đi thẳng vào trong nhà.
- Chủ Tịch anh về rồi...
Kevin bước xuống cầu thang, lên tiếng chào anh.
- Cô ấy thế nào rồi?
KeVin lắc đầu.
- Từ lúc Chủ Tịch đi đến giờ, tôi không thấy Phu nhân ra khỏi phòng.
Chắc cô ấy còn ngủ...
Còn ngủ sao?
Làm sao có thể ngủ lâu như vậy? Cảm giác có gì đó không đúng.
Bước chân An Tử Song nhanh chóng tiến lên cầu thang.
Đi về phía căn phòng có cô, không một chút chậm trễ anh mở cửa đi thẳng vào trong.
Căn phòng không mở đèn đã bị bóng tối bao trùm...
An Tử Song vội mở điện, ánh sáng lập tức bao phủ mọi ngõ ngách...
Anh đi thẳng vào phòng ngủ tiến thẳng đến chiếc giường của họ.
Quả nhiên Lạc Băng vẫn còn say giấc...
An Tử Song thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi anh hơi khom người khẽ gọi cô.
Anh phát giác trên trán cô là một tầng mồ hôi nhạt, mà sắc mặt của cô rất kém...
Bỗng trái tim An Tử Song lộp bộp một cái...
1
Anh vội vàng kéo chiếc chăn cô đang cuộn vào lòng, miệng không ngừng gọi tên cô.
- Băng...
Băng! em sao vậy...
?1
- ! !.
- Lạc Băng!.
Tỉnh dậy đi em?1
Giọng anh cố gắng lớn hơn mong là cô nghe thấy nhưng Lạc Băng vẫn không động đậy, mắt vẫn nhắm chặt!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!