Lạc Băng tự trấn an bản thân rồi đi đến chỗ An Khương.
- Chú hai...
- Cháu ngồi đi.
An Khương phất tay bảo cô ngồi xuống.
Không hiểu sao trong lòng của Lạc Băng có dự cảm không lành, cô ngồi xuống chiếc sopha đối diện An Khương.
Lạc Băng hơi gượng cười.
- Chú hai hình như có gì muốn nói với cháu sao ạ?
An Khương gật đầu, rồi nói.
- Cháu đang chờ Tử Song về để hai đứa đi đăng ký kết hôn, đúng không?
- Dạ.
Lạc Băng mỉm cười đáp lời.
Không ngờ An Khương lại nói.
- Không cần chờ, Tử Song sẽ không về mà chuyện kết hôn này chú nghĩ nên hủy bỏ thôi...
1
- Chú hai? Ý chú là sao? cháu chưa hiểu?
Lời ông nói làm Lạc Băng hoang mang còn vô cùng hốt hoảng.
Cô hơi gấp gáp...
- Tử Song anh ấy xảy ra chuyện gì sao ?
An Khương nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, không phải lo lắng vì bị hủy hôn mà là lo lắng đến cháu trai của ông.
Ánh mắt xinh đẹp còn hơi đỏ lên tố giác sự mất bình tĩnh của Lạc Băng lúc này.
Sống gần đời người chỉ nhìn qua An Khương có thể nhìn ra ánh mắt kia đó là chân thành...
Nhưng chân thành này có đủ vượt qua mọi khó khăn phía trước hay không.
An Khương thở dài, ông hơi chau mày.
- Đúng vậy, Tử Song đã nhập viện.
- Sao lại thế được? Rõ ràng lúc sáng cháu gọi anh ấy, anh ấy vẫn bình thường mà...
cháu muốn đến bệnh viện gặp anh ấy.
Chú hai rốt cuộc Tử Song đã xảy ra chuyện gì?
Trái tim Lạc Băng lúc này như ai bóp lấy, cô đã sống qua một đời.
Kiếp này của cô nói đúng hơn vì An Tử Song mà sống lại.
Nếu anh có mệnh hệ gì cô nghĩ mình chắc chắn không thể sống tiếp được nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!