Chương 20: Buổi Tối Không Trọn Vẹn

Bỗng Lạc Băng nhìn anh chăm chú, mà An Tử Song cũng cảm nhận được ánh mắt có phần không đúng của cô.

Khuôn mặt anh quá đẹp chẳng khác nào yêu nghiệt nhất là sóng mũi cao vút, đôi mắt đa tình cùng bạc môi mỏng vô tình kia chỉ khiến phụ nữ mê đắm. Khi anh vuốt tóc lên hàng chân mày rậm đen càng khiến anh thêm lạnh lùng nhưng đầy cuống hút. Làn da không quá trắng tôn lên vẻ nam tính rõ ràng.

Mê đắm nhất là thân hình chữ v, bờ vai rộng, bắp tay to cùng tấm lưng chắc khỏe. Đồng thời anh có lợi thế chiều cao mà góp phần chính là một đôi chân dài vừa thẳng mà săn chắc.

Rất hiếm đàn ông sinh ra đã có được thân hình đẹp hoàn hảo như vậy mà hầu hết  phải luyện tập gym mới có thể có được.

Thân hình quá đỗi hoàn hảo kia làm sao có thể như bọn người kia truyền miệng chứ..

Trời ạ, ông xã tương lai của cô nhìn thế nào cũng đều hấp dẫn đến chết người.

- Đồ ăn không ngon à?

Tiếng nói của An Tử Song cắt ngang dòng suy nghĩ ngày càng lan man của Lạc Băng..

Lạc Băng vội vàng tỉnh táo lại, có chút xấu hổ cười khan.

- Dạ..à.. rất ngon..

An Tử Song bị cô nhìn đến mức lông tơ trên người cũng muốn dựng lên.

Mà cũng không đoán được suy nghĩ của Lạc Băng là gì.

Chỉ là anh bị cô nhìn đến người cũng cảm thấy nóng lên, cổ họng khô hóc dẫn đến khát nước.

Anh cầm ly rượu đỏ uống lấy một ngụm, tâm trạng cũng theo đó mà dịu xuống.....

Đến giờ ngủ là giờ khắc có lẽ nan giải nhất của An Tử Song..

Lúc hai người mới vào phòng, anh đi sau Lạc Băng.

Nhìn từ phía sau cô, nhẹ giọng nói.

- Nếu em thấy ngại thì đêm nay anh sẽ ngủ sopha, đợi ngày mai kết hôn rồi chúng ta sẽ bắt đầu ngủ chung giường..

Lạc Băng dù ngốc cách mấy cũng phát hiện anh rõ ràng từ lúc gặp cô cho đến hiện tại là đang cố lãng tránh tiếp xúc với cô thi phải.

Đang muốn gật đầu nhưng trong lòng có chút ấm ức không tên, Lạc Băng quay người ngẩng đầu nhìn anh.

- An Tử Song em không bắt anh phải nghiêm túc với cuộc hôn nhân này, cũng không cần cố gắng hay ép buộc bản thân mình chi cho vất vả.

Nói rồi chưa để An Tử Song lên tiếng, Lạc Băng đi vào trong lấy một chiếc gối rồi ôm đi ra phòng khách ném lên sopha, bản thân cũng ngồi xuống.

- Giường của anh, anh cứ ngủ, em hiện tại là khách em sẽ ngủ ở đây..

Rốt cuộc An Tử Song cũng hiểu hành động của anh làm cho cô giận rồi.

Anh có chút chán nản bản thân mình, sao anh lại vô dụng nữa rồi.

Anh nhẹ giọng.

- Anh không có ý đó, em đừng ngủ ở đây sẽ rất lạnh.

Lạc Băng cúi đầu, cô không hiểu sao mắt lại đỏ lên.

Trong bầu không khí chỉ có hai người, trời bên ngoài thì ngày càng tối đi.

Tuy là anh vẫn đứng yên đó không hề nhúc nhích, vẻ mặt ngàn năm không cảm xúc nhưng ánh mắt thì rõ ràng đang nhìn cô tràn ngập tình cảm mãnh liệt nhưng cũng ánh lên sự khổ tâm khó hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!